Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhất thời toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người sợ đến ngây người.

Nghẹn họng trân trối đứng nhìn Cơ thể vật chất của Huyền Cơ lão tổ như pháo hoa nở rộ.

Quả thực không dám tưởng tượng đột nhiên Diệp Thiên lại bùng nổ, thi triển thân pháp còn cao cường hơn cả Huyền Cơ lão tổ, trực tiếp một đấm đánh Huyền Cơ lão tổ nổ tung.

Quả là rung động lòng người.

Thế cho nên rất nhiều người đều chấn động đến nói không nên lời.

Đặc biệt là đám tu sĩ của Tử Tiêu tông, ai ai cũng trố mắt ra nhìn.

Huyền Cơ lão tổ chính là Thiên Quân Hóa Thần Cảnh Viên Mãn sơ kỳ, thế nhưng lại bị một đấm nổ tung thành thịt vụn, Diệp Bắc Minh này quá khủng bố!

Không phải nói hắn ta bị đuổi giết khắp nơi, thảm hại như chó cún sao? Sao đột nhiên lại giết được tu sĩ Hóa Thần Cảnh Viên Mãn được?

Bọn họ sợ hãi muốn chết.

Hoàn toàn không thể hiểu nổi, một tu sĩ làm sao trong thời gian năm năm ngắn ngủi như vậy, có thể từ không thể đánh lại Hóa Thần Cảnh Viên Mãn đến đánh chết Hóa Thần Cảnh Viên Mãn.

Trình độ này cần ít nhất mười nghìn năm để tích lũy tu vi lận.

Không biết qua bao lâu, Lâm Cảnh Hiên lại mừng như điên kêu lên:

"Ha ha!!! Tôi biết sư tôn vừa đến là chúng ta sẽ được cứu mà, sự thật chứng minh tôi nói rất đúng, sư tôn của tôi cực kỳ trâu bò, một đấm nổ tung ông già không ai bằng kia, xin hỏi có ai có sư tôn trâu bò như vậy chưa?"

Nói xong, anh ta còn không quên quay lại kêu la với Thần Tử của Tử Tiêu Tông: "Đám oắt con, không phải chúng mày nói muốn giẫm nát xương cốt toàn thân của bổn cung sao? Có giỏi thì chúng mày xuống đây cho tao, xem xem ai giẫm nát xương cốt của ai?"

Thần Tử của Tử Tiêu Tông: "..."

Phong thuỷ thay đổi luân phiên, vừa mới chuyển đến mình chưa được bao lâu, sao đã lại chuyển về bên nó rồi?

Anh ta khóc không ra nước mắt.

Biết làn này xong đời rồi!

"Ha ha!!!"

Trong lúc nhất thời tất cả hàng triệu tướng sĩ vui đến muốn nổ tung.

"Cảnh Hiên Thần Tử nói đúng lắm, vẫn là Diệp Bắc Minh Thượng Tiên trâu bò!"

"Không thể ngờ được! Thật sự thể ngờ được! Diệp Bắc Minh Thượng Tiên càng gặp khó càng mạnh mẽ, so với năm năm trước ở Thiên Hoang còn trâu bò hơn nữa!"

"Bắc Lương Vương đúng là có phúc khi có một người ba tuyệt vời như vậy, về sau cả Thiên Hoang này ai nhìn thấy cũng phải cung kính với Bắc Lương Vương."

"..."

Nghe tiếng cười đùa bàn luận oang oang khắp nơi, Hoàng Phủ Thường vui mừng rơm rớm nước mắt, kích động nói với Hoàng Phủ Tư Thần: "Tư Thần, con nhìn thấy chưa? Đây là ba của con, lợi hại lắm phải không? Sau này con sẽ có ba bảo vệ, mẹ sẽ không cần lo lắng về sự an toàn của con nữa, cũng không bao giờ phải lo lắng về việc có ai bắt nạt con nữa."

Hoàng Phủ Tư Thần nghe vậy, rơi vào im lặng.

Cậu không hề vui vẻ khi nghe thấy vậy, ngược lại là còn bởi vì chuyện này mà phiền muộn.

Bởi vì cậu biết, người đàn ông bỏi rơi mẹ và cậu rất lợi hại, ít nhất trong một thời gian dài, cậu đều không thể đứng ra gánh vác thay mẹ.

"Diệp Bắc Minh, mày mày mày... Có phải màu gặp được cơ duyên trong Tiên Hải Mê Tung không? Nếu không làm sao mà tu vi của mày có thể tăng lên kinh khủng như thế trong một năm ngắn ngủi được?"

Phía sau, Nguyên Thần của Huyền Cơ lão tổ sợ muốn chết hỏi.

"Hiện tại mới ý thức được, có phải đã quá muộn hay không?" Diệp Thiên cười lạnh hỏi, vốn Huyền Cơ lão tổ rời khỏi Bắc Hàn, tránh thoát được một kiếp, nếu ông ta biết sớm một chút, tìm một chỗ trốn đi, đừng chạy đến Bắc Lương Thành động vào con anh, anh cũng sẽ không đào ba tấc đất lên đi tìm ông ta.

Nhưng Huyền Cơ lão tổ thì sao?

Lại dám chạy tới Bắc Lương Thành giết con trai của anh và mẹ cuta con trai anh, đây quả thực chính là hành vi tự tìm đường chết, tuyệt đối không thể tha thứ!

"Tao đã quá coi thường mày rồi!"

Huyền Cơ lão tổ tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt.

Ông ta biết, với tội nghiệt ông ta phạm phải, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta, cho nên trong đầu cũng không hề có ý định cầu xin tha thứ.

Quả nhiên nghe thấy Diệp Thiên nói: "Vậy để tôi làm nổ tung Nguyên Thần của ông, trút giận cho con trai tôi."

"Chờ một chút!"

Diệp Thiên đang định ra tay, Huyền Cơ lão tổ vội kêu lên: "Thần Đế tông, thật sự bị diệt rồi ư?"

"Cực kỳ chính xác!"

Trương Tử Phòng nói: "Tôi là trưởng lão của Huyền Đế Tông, tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, tất cả mọi thứ trong Tiên Hải Mê Tung đều bị chủ nhân của tôi Diệp Bắc Minh thu vào túi, Tiên Hải Mê Tung đã biến mất hoàn toàn rồi, bởi vậy mà tu vi của chủ nhân tôi tăng vọt."

"Thật nực cười, lãnh đạo của của Thiên Đế Tông và Thần Đế Tông đều không có đầu óc. Bọn họ ba trí mai phục chủ nhân của tôi Diệp Bắc Minh tận hơn một nghìn Hóa Thần của Thiên Đế Tông, hơn một trăm Hóa Thần của Thần Đế Tông, tất cả đều bị chủ nhân tôi bỏ vào lò luyện thành thuốc, đã trở thành phân của chủ nhân tôi từ lâu rồi. "

"Ngay cả Huyền Thanh lão tổ, Đế Tông đã tu thành Chân Tiên mười nghìn năm trước kịp thời trở về Thiên Đế Tông cứu viện, cũng bị chủ nhân tôi giết chết, về phần Thần Đế Tông các ông, toàn bộ người tu vi cao đều đến Thiên Đế Tông, bị Huyền Đế Tông tôi mang cao thủ đến tiêu diệt, hiện hiện giờ Bắc Hàn đã là thiên hạ của chủ nhân tôi Diệp Bắc Minh, tất cả mọi người đều tôn kính chủ nhân tôi, câu trả lời này của tôi đã khiến ông vừa lòng rồi chứ?"

Lời vừa nói ra, lại khiến toàn trường chấn động.

Đặc biệt là Vương Thuần Cương và Huyền Cơ lão tổ, cùng với hai vị Hóa Thần của Thần Đế tông, bọn họ hiểu rất rõ Bắc Hàn, nghe nói xong thì trái tim muốn vỡ tung luôn.

Diệp Bắc Minh đã thanh toán toàn bộ Tiên Hải Mê Tung rồi?

Bỏ hơn một nghìn Hóa Thần vào lò luyện thành thuốc?

Còn giết chết Hợp Đạo Chân Tiên Huyền Thanh lão tổ luôn rồi?

"Trờ ạ! Quá kinh khủng! Quá là kinh khủng!"

Vương Thuần Cương không đè nổi song gió cuồn cuộc trong lòng, sợ hãi kêu lên.

Mà Nguyên Thần của Huyền Cơ lão tổ chỉ còn lại là tuyệt vọng, nhắm mắt lại, yếu ớt nói: "Cho tao chết dứt khoát luôn đi."

Ngay cả Chân Tiên cũng bị Diệp Bắc Minh giết chết, ông ta đã muốn không dám ảo tưởng có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Bắc Minh, chỉ có thể cam chịu.

Diệp Thiên cũng không nói nhảm nữa, trực tiếp phóng ra một chiêu, dùng sức mạnh nghiền ép tuyệt đối, nháy mắt đánh cho Nguyên Thần của Huyền Cơ lão tổ.

"Mẹ ơi! Diệp Bắc Minh Thượng Tiên! Xin tha mạng!"

Chưởng giáo Tử Tiêu Tông vội quỳ xuống đất, nhất thời khóc như chết ba chết mẹ: "Diệp Bắc Minh Thượng Tiên tha mạng!"

Những người trên chiến hạm Tinh Không cũng quỳ xuống đất cúi đầu, khóc la cầu xin tha thứ.

"Sư tôn, đừng tha cho bọn nó!"

Lâm Cảnh hiên dẫn đầu bay đến trên vai Diệp Thiên, nhỏ bé như con kiến, nói với Diệp Thiên: "Lúc trước thầy chưa về, những người này cực kỳ kiêu ngạo, tuyên ba muốn giết chết con trai Tư Thần của sư tôn, còn giẫm nát xương cốt đồ nhi của thầy là con, sư tôn, thầy không được tha cho bọn nó!"

"Sao vi sư có thể tha cho bọn chúng được."

Diệp Thiên thản nhiên đáp lại một câu, trực tiếp ra một đòn cực mạnh.

"Ầm!"

Trong khoảnh khắc, chiến hạm Tinh Không nổ tung, mười mấy tu sĩ, tất cả đều chết dưới một đòn cực mạnh này, ngay cả thần hồn cũng như và nguyên thần cũng đều bị nghiền nát.

"Ực!"

Phàm là ai trông thấy cảnh tượng như vậy, đều kinh hãi muốn chết, liên tục nuốt nước bọt, suýt chút nữa nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Thật quá là khủng ba luôn!

Là cường giả lợi hại đến thế nào, mới có thể đánh ra được một quyền nghiền nát hết sạch như thế!

Rất nhanh, Diệp Thiên đã thu hồi thân pháp, hạ xuống mặt đất, hướng về Hoàng Phủ Thường và Hoàng Phủ Tư Thần, vẻ mặt áy náy, nói: "Công chúa, Thần Nhân, hai mẹ con nàng chịu khổ rồi."

Hoàng Phủ Thường nghe vậy, nhất thời rơi lệ, giống như một người vợ nhỏ ngậm đắng nuốt cay chịu đủ loại khổ sở.

"Mẹ, đừng khóc."

Hoàng Phủ Tư Thần bơ Diệp Thiên, lau nước mắt tràn ra như vỡ đê của mẹ.

Ngược lại là Vương Thuần Cương, vẻ mặt kích động hướng về phía Hoàng Phủ Tư Thần hô lên: "Tư Thần, ba con là thiên tiên, quá lợi hại rồi, về sau có ba con dạy con tu luyện, tu vi của con chắc chắn sẽ đột nhiên tăng mạnh, ngày trở thành Chân Tiên đã không còn xa nữa, mau đến nhận ba!"

Hoàng Phủ Tư Thần nghe vậy, không biết nên vui hay nên buồn.

Từ nhỏ cậu đã nghĩ có ba bảo vệ, có mẹ yêu thương, mẹ đã làm được, nhưng vẫn chưa từng trông thấy ba, thậm chí ngay cả ôm cậu cũng chưa được ôm một chút.

Hiện tại đột nhiên nhảy ra một người ba, cậu thật sự rất khó có thể chấp nhận được.

Đặc biệt sau nghe được lời đồn đãi, biết năm đó ba bỏ rơi mẹ, cậu liền sinh ra oán giận, mỗi ngày đều suy nghĩ, mẹ tốt như vậy, vì sao ba lại muốn bỏ rơi mẹ?

Kết quả càng nghĩ oán giận của cậu lại càng lớn, đã trở thành hận thù, mà này mối hận đã muốn xâm nhập vào tận xươn tủy và linh hồn cậu.

Cậu không bỏ xuống được.

Thật sự không bỏ xuống được mối hận này.

Cho nên, cậu cũng không chấp nhận được người ba này!

Nhưng thấy con trai nhỏ thờ ơ, Diệp Thiên biết chắc chắn là đứa bé này hận anh không hoàn thành nghĩa vụ của một người ba, liền ra vẻ áy náy đi qua, từ ái nói: "Tư Thần, trên người có nhiều vết máu như vậy, mau để ba nhìn xem bị thương thế nào, ba giúp con trị liệu."

Hoàng Phủ Tư Thần nghe vậy, lồng ngực nhất thời phập phồng kịch liệt, vốn không muốn khiến mẹ buồn, nhưng vẫn khó nén được lửa giận trong lồng ngực, rít lên với Diệp Thiên: "Ông cút đi! OOng không phải ba tôi! Tôi có chết cũng không khiến ông quan tâm!"

Diệp Thiên sửng sốt, nhưng rất nhanh liền cười ha ha, ôn hòa nói: "Tư Thần, ba biết con hận ba, nhưng chuyện ba là ba con là sự thật không thể chối cái, nếu trong lòng con có oán hận, chờ ba chữa khỏi thương thế của con xong, con hẵng trút gaaijn lên người ba này, trút hết rồi ba sẽ bồi thường lại gấp bội cho con."

"Đừng có giả nhân giả nghĩa trước mặt tôi, cút đi cho tôi!"

Hoàng Phủ Tư Thần chỉ tay về phía xa, tức giận khôn nguôi: "Năm đó là ông bỏ rơi mẹ tôi, khiến mẹ tôi bị người ta chỉ trỏ sau lưng, cho rằng mẹ tôi lăng loàn, không chồng mà đẻ ra loại con hoang, lúc đó ông ở đâu? "

"Quân địch tiếp cận, mẹ tôi nước mắt rưng rưng mang theo tôi rời khỏi ông ngoại, khi đó ông ở đâu?"

"Tôi và mẹ bị đuổi giết, rớt xuống vực sâu thăm thẳm, kẻ địch vẫn không buông tha cho hai mẹ con tôi, đánh xuống tận bên dưới, khi đó tôi hi vọng biết bao nhiêu người ba chưa từng gặp mặt có thể tới cứu tôi và mẹ, nhưng khi đó ông lại ở đâu?"

"Không sai, khi ở Bắc Hàn, là ông đã cứu tôi, hôm nay ông cũng đã cứu tôi, như cho dù như vậy, oán hận của tôi với ông cũng khoogn thể tiêu tan."

"Ông cút đi! Tôi và mẹ sống tốt lắm! Không cần ông lo! Ông cút càng xa càng tốt cho tôi! Trở về với thê thiếp của ông đi! Tôi không có người ba như ông!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK