Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì! Diệp Bắc Minh đã trở về? Thiệt hay giả vậy!”

“Không thể nào, Diệp Bắc Minh đã chết hết hơn ba mươi sáu ngàn năm rồi, nhưng bây giờ lại truyền ra tin tức anh ta trở về. Điều cũng quá làm người ta khó có thể tin được!”

“Hình như là thật sự, nghe nói anh ta giết mười mấy thần tướng cao thấp dưới trướng Tổng đốc Giang Nam ở quán trà Dật Tiên thành Giang Nam trong nháy mắt, thực lực vô cùng khủng bố, nhưng lại thích nghe Hoàng Phủ Tư Thần kể chuyện xưa. Có người nói anh ta còn nghe đến mức lệ rơi đầy mặt, gọi thẳng Tư Thần là con trai ngoan của anh ta, đồng thời cô con gái của anh ta tên là Đoá Đoá. Sợ rằng thực sự là Diệp Bắc Minh đã trở về!”

“Có người nói anh ta muốn đến núi Côn Luân, đến chỗ thân nhân gặp nạn. Nói như thế thì có khả năng anh ta chính là Diệp Bắc Minh rồi!”

“Đi, đến núi Côn Luân nhìn xem rốt cuộc anh ta có phải là Diệp Bắc Minh hay không!”

Trong lúc nhất thời, ở bảy châu lục, rất nhiều tu sĩ đồng loạt đi về phía núi Côn Luân.

Diệp Bắc Minh là người thần trong con mắt người địa cầu.

Bởi vì Diệp Bắc Minh xuất thân từ địa cầu.

Tuy đã qua hơn ba ngàn năm, có mười ba tỷ trên toàn bộ trái đất và chỉ có hàng chục triệu người thực sự sống trong thời đại Diệp Bắc Minh đến nay.

Nhưng chuyện xưa về Diệp Bắc Minh là đời đời truyền xuống, chỉ cần là những người sinh ra và lớn lên trên trái đất thì chín mươi chín phần trăm đều nghe nói về Diệp Bắc Minh.

Hiện tại đột nhiên truyền đến tin tức Diệp Bắc Minh trở về, người địa phương địa cầu sao có thể không kích động, sao có thể không đi nhìn một chút xem sao.

Trên thực tế, người địa phương địa cầu đều hy vọng thoát khỏi sự thống trị của nhân tộc, ai lại nguyện ý đi làm nô lệ.

Thế nhưng, nhân tộc quá mạnh mẽ.

Dưới sự áp bách của nhân tộc, tu sĩ địa cầu bản địa, vốn không dư sức phản kháng.

Cho nên, họ chỉ có thể bị nô dịch.

Vì vậy, họ đều hy vọng có chí sĩ đứng ra phủ định sự thống trị của nhân tộc.

Nhưng mấy trăm năm qua, ở đâu có chí sĩ như vậy chứ.

Dù không sợ chết, nhưng muốn lật đổ sự thống trị của nhân tộc thì cuối cùng vẫn trở thành vong hồn dưới đao của nhân tộc.

Nhưng mà hiện tại đột nhiên truyền đến tin tức Diệp Bắc Minh trở về.

Mà Diệp Bắc Minh lại là thần thoại trong lòng bọn họ.

Điều then chốt là con trai Hoàng Phủ Tư Thần của Diệp Bắc Minh còn chết ở trong tay nhân tộc.

Nếu Diệp Bắc Minh trở về thật, anh có thể rời nhân tộc không?

Nếu giành chiến thắng thì chẳng phải là xoay người làm chủ, không bị nhân tộc nô dịch nữa sao.

Cho nên, giờ này khắc này, trong lòng tu sĩ địa cầu đều là sự mong đợi, là sự kích động, là sự mênh mông, cũng là khát vọng.

Họ đều mang lòng tràn đầy hy vọng mà đi đến núi Côn Luân.

Lúc này, núi Côn Luân.

Diệp Thiên và Đoá Đoá đã đạt đến phía dưới thiên lộ của Thiên Hoang Tinh.

Nơi đây là nơi chôn cất của Tần Liên Tâm, Thần Diệp Hy, Hoàng Phủ Tang, A Bảo, A Nhạc vân vân, họ là người thân của Diệp Thiên.

Đã qua hơn ba ngàn năm, rốt cuộc Diệp Thiên cũng trở lại nơi đầy ám ảnh này.

Khung cảnh hoang vu.

Tất cả đều được bao phủ bởi tuyết trắng.

Còn có sự đổ nát thê lương.

Không khó phán đoan ra sự đổ nát thê lương này là tư thân từ do Tư Thần thiết lập, sau khi Tư Thần chết, bị nhân tộc sở hủy, lưu lại một điểm dấu vết.

Diệp Thiên hướng trong tuyết một tòa, nhìn lên đỉnh đầu thiên lộ, yếu ớt thở dài.

“Tôi và Đoá Đoá trở về tới thăm mọi người.”

Sau đó, Diệp Thiên rơi vào trầm mặc.

Đoá Đoá quỳ gối một mảnh, thắp nhang, đặt đồ lễ lên, đốt tiền giấy, rồi trong miệng thì thào nói: “Mẫu thân, mẫu thân biết không, phụ hoàng là một người rất giỏi, phụ hoàng là Đông Hoàng Thái Nhất đại đế chuyển thế. Mẫu thân có thể trở thành thê tử của phụ hoàng, có phải rất vinh hạnh hay không?”

“Những năm gần đây, ở Thiên Giới, bất cứ thời khắc nào Đoá Đoá và phụ hoàng cũng nhớ mẫu thân, nhớ Thần Diệp Hy nương nương, còn có mấy người Bảo ca Nhạc ca, cùng với tất cả người nhà của chúng con đều ngóng nhìn có một ngày có thể trở về gặp mấy người.”

“Rốt cuộc, con và phụ hoàng đã trở về. Tuy không còn nhìn thấy mấy người, nhưng không sao. Qua một năm nữa, thời gian sẽ đảo ngược hơn ba mươi sáu ngàn năm, trở lại lúc trước khi mấy người gặp nạn, đến lúc đó nhà chúng ta đều có thể đoàn tụ.”

Lúc này, một cô bé đang đeo giỏ đi về phía khu đổ nát tư thân từ.

Khi thấy có một cụ già ngồi trên tuyết trong đống đổ nát, sững sờ nhìn lên bầu trời cùng với một chị gái đang quỳ gối trong tuyết đốt tiền giấy.

Tiểu cô nương chớp đôi mắt to ngập nước với vẻ mặt ngây thơ và nghi hoặc.

“Bọn họ hoá vàng mã tiền ở nơi này, hẳn không phải là phần tử xấu.”

Tiểu cô nương nghi rồi xách giỏ, đạp tuyết trắng, đi về phía đống đổ nát.

Diệp Thiên nghe thấy động tinh thì nhìn sang.

Thật là một tiểu nha đầu đáng yêu.

Trong giỏ rõ ràng là nhang, tiền giấy, đồ lễ.

Chân mày Diệp Thiên hơi nhíu lại.

Sau đó, mặt nở nụ cười hỏi: “Bé gái, sao một mình bé tới đây?”

Tiểu cô nương đề phòng nhìn Diệp Thiên và Đoá Đoá.

Sau một lúc lâu, cô bé hỏi: “Mấy người là ai, sao mấy người ở tế điện này?”

Diệp Thiên cười nói: “Người nhà của chúng ta ở tế điện này, còn cô bé gái?”

“Người nhà của mấy người cũng chôn ở chỗ này sao?”

Tiểu cô nương hiếu kỳ.

“Đúng.”

Diệp Thiên gật đầu.

Tiểu cô nương ồ một tiếng, không nói nhiều mà quỳ xuống ở trong tuyết, sau đó đặt đồ lễ lên, thắp nhang, cũng đốt tiền giấy.

“Hu hu hu...”

Đốt được một lúc, tiểu cô nương khóc lóc.

“Thái công thái bà, mấy người ở trên trời có linh thiêng, phù hộ cho cha mẹ con với. Họ đi giết nhân tộc để báo thù cho gia gia nãi nãi, cho cậu cho dì, giờ họ bị mất tin tức. Tú Nhi rất lo lắng cho bọn họ, rất muốn gặp bọn họ, nhưng tìm khắp nơi cũng không tìm thấy bọn họ. Nếu thái công thái bà nghe được lời Tú Nhi nói thì giúp Tú Nhi gọi cha mẹ về với Tú Nhi có được không?”

Diệp Thiên và Đoá Đoá ngây ngẩn cả người.

Đây không phải là cô con gái duy nhất của cô con gái Diệp Mộ của Hàn Tư Thần chứ?

“Tú Nhi, mẹ con tên là Diệp Mộ Hàn à?”

Đoá Đoá hỏi.

Tú Nhi nhanh trí ném đồ đạc bỏ chạy.

“Này, Tú Nhi, chúng ta không phải là người xấu. Là thân nhân của con đấy Tú Nhi!”

Đoá Đoá hô.

Thế nhưng, Tú Nhi vốn không dừng lại, cứ thế mà đạp gió chạy trốn.

Cô bé sợ hai người kia là người xấu sẽ bắt cô bé đến cho Tổng đốc để lĩnh thưởng.

Bởi vì một cái mạng của đời sau của Tư Thần có thể đáng giá một tỉ.

“Đoá Đoá, mang Tú Nhi về, nó chắc là đời sau của cha.”

Diệp Thiên vội nói.

Diệp Thiên dùng huyết mạch tìm tòi một chút, nhưng vẫn không tìm được. Bởi vì đạo cốt của Diệp Thiên là Thái Nhất, huyết mạch thành huyết mạch của Thái Nhất nên không tìm ra được huyết mạch hậu duệ của Diệp Thiên.

Nhưng qua lời nói của Tú Nhi, không khó phán đoán ra Tú Nhi tuyệt đối là đời sau của Tư Thần, cũng chính là đời sau của Diệp Thiên. Thái công trong miệng Tú Nhi chính là mình.

“Vâng!”

Đoá Đoá đuổi theo.

Tú Nhi chạy trốn.

Đột nhiên, xung quanh cô bé toàn là người vây quanh.

“Nguy rồi, chẳng lẽ là thân phận của mình bại lộ, nhiều người tới bắt mình đi lĩnh thưởng như vậy sao?”

Tú Nhi sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Nhưng rất nhanh sau đó, những người vây lại này lại hô lên.

“Diệp Bắc Minh, ngài đã trở về chưa?”

“Chúng ta đều coi ngài là thần thoại của người địa cầu, nên hãy nói cho chúng ta biết có phải ngài không chết, đã trở về hay không?”

“Diệp Bắc Minh, lần này ngài trở về là muốn báo thù cho con trai ngài Hoàng Phủ Tư Thần sao?”

Nghe vậy, Tú Nhi sợ ngây người.

“Thái công không chết, thái công đã trở về? Thái công muốn báo thù cho gia gia? Thiệt hay giả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK