Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đứng lại, đừng chạy!”

Một nhóm cao thủ Thái Thượng Kính truy đuổi trong tuyệt vọng.

Cũng chính vì trong lệnh truy nã đã giải thích cụ thể rằng chỉ cần ngươi sống không cần người chết, kẻ nào giết chết Diệp Thiên sẽ bị mất mạng, khiến cho đám cao thủ quá Thái Thượng Kính này cũng không dám làm bừa, nếu không sẽ cùng nhau ra tay, Diệp Thiên sẽ bị xóa sổ ngay lập tức.

Dù sao thì mấy vị cao thủ quá Thái Thượng Kính này, cũng có người là cao thủ Thái Thượng Kính tầng thứ năm sáu, Diệp Thiên còn đang bị thương. Chỉ có thể phát huy sức mạnh là Thái Thượng Kính tầng thứ nhất, làm sao có thể chịu được sự oanh tạc của cao thủ Thái Thượng Kính tầng thứ năm sáu.

Chính vì không dám tấn công Diệp Thiên, bọn họ mới để cho Diệp Thiên có cơ hội chạy trốn.

Tuy nhiên vào lúc này, tin tức Diệp Thiên xuất hiện ở phía tây hoàng thành Đông đã truyền ra khắp thành phố, thu hút cao thủ toàn bộ hoàng thành Đông đến bắt giữ, số lượng ít nhất có hai nghìn cao thủ bậc Thái Thượng.

Ở cõi Atula, tám mươi phần trăm cao thủ trên cấp bấc Thái Thượng Kính đã tụ tập ở hoàng thành Đông, bọn họ lần lượt được phái đi để bắt Diệp Thiên, có thể tưởng tượng nó kinh khủng như thế nào.

Phải biết rằng, trừ những người trong cựu binh, thì những cao thủ Thái Thượng Kính còn lại đều không có ma khí, bây giờ phần tưởng là pháp bảo của Thiên Thánh Ngũ Giai, thì dùng khó thể nào những Thái Thượng Kính này cũng sẽ cố bắt được Diệp Thiên để đổi lấy pháp bảo.

Vì nó thực sự quá hấp dẫn.

Nếu có được pháp bảo Thiên Thánh Ngũ Giai, ít ra sau này khi chiến đấu với người cùng cấp tu vi cũng có thể giành chiến thắng, thậm chí có thể đánh bại đối thủ có cảnh giới cao hơn, hoặc là ngang tài ngang sức.

Đây là tầm quan trọng của pháp bảo.

Cũng giống như trong trong lúc đi Tây Thiên thỉnh kinh, Tôn Ngộ Không gặp phải một con quái vật có pháp bảo lợi hại, thì cũng phải tìm người đến giúp đỡ, nếu không có pháp bảo Tôn Ngộ Không cũng sẽ không đấu lại nó.

Vì vậy, dù là tu sĩ hay thần thánh thì pháp bảo vẫn rất quan trọng.

“Mẹ nó, sao có nhiều cao thủ như thế chứ!”

Trước khi Diệp Thiên đến gần chuông Đông Hoàng, hắn đã nhìn thấy ít nhất một trăm cao thủ Thái Thượng Kính từ phía đông tiến về phía mình, hắn không khỏi sợ hãi dừng bước, phải xông lên phía trước mới không bị bắt.

Sau khi dừng lại, Diệp Thiên muốn đổi hướng chạy trốn, nhưng hàng chục cao thủ Thái Thượng Kính đã vây lại hướng đó.

Hàng trăm cao thủ Thái Thượng Kính đằng sau hắn đã vây chặt hắn, nhốt Diệp Thiên vào giữa.

“Ha ha ha!!!”

Hàng trăm cao thủ Thái Thượng Kính vây quanh Diệp Thiên cười rộ lên.

“Chạy à, sao không chạy nữa đi?”

“Đừng có không biết lượng sức mình nữa. Ở đây hoàng thành Đông này có rất nhiều cao thủ, bị pháp hiện mà vẫn muốn chạy thoát sao, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Tu vi không đạt đến cảnh giới Đại Đạo thì đừng nghĩ đến chuyện thoát ra khỏi hoàng thành Đông này!”

“Đừng chạy nữa, chạy nữa ta sẽ giết ngươi!”

Hãy nghe giọng nói đắc ý của những cao thủ Thái Thượng Kính này trong lòng của Diệp Thiên vô cùng buồn bực.

“Mẹ kiếp, nếu tu vi không bị hư hại, thì chỉ cần một chiêu Tứ Tượng Phong Thiên hoặc là luyện Càn Khôn cũng có thể phá hủy linh hồn của họ.

Tuy nhiên, hắn không biết sử dụng dược liệu của cõi Atula, các y sư ở y quán đề là người không tốt, nên từ khi hắn đến cõi Atula, vết thương của hắn không những không hồi phục nhiều, mà còn phải chịu khổ không ít.

Cảm thấy nơi này không phải là nơi để người ở!

“Giải thưởng chỉ có một, mà các ngươi lại có nhiều ác ma như vậy, các ngươi không sợ người khác cướp mất phần của mình sao?” Diệp Thiên quét mắt hỏi hết thảy ác ma.

“Điều này…”

Thực ra những ác ma yếu biết rằng phần thưởng chẳng liên quan gì đến chúng.

“Đừng nản lòng!”

Lúc này, một ác ma nói: “Những cao thủ Thái Thượng Kính sợ rằng không có ai mạnh hơn ta. Như vậy hắn sẽ thuộc về ta, chờ đến khi ta đưa hắn đến Atula đại đế để nhận thưởng ta sẽ ban thưởng cho các ngươi, mỗi người một triệu lượng vàng, sẽ không để các ngươi phải làm không công.”

Những ác quỷ nghe thấy thế, cũng chỉ đành tuân theo.

Mặc dù một số người không phục và muốn nói chuyện cho ra lẽ với ác ma muốn chiếm đoạt Diệp Thiên nhưng họ sợ rằng Diệp Thiên sẽ bị xé nát trong cuộc chiến. Đến lúc đó, Tu La đại đế tức giận sẽ giết hết bọn họ, thì lợi bất cập hại cũng chẳng đáng là bao.

Vì vậy, người có thực lực mạnh nhất cũng chỉ có thể bắt Diệp Thiên để nhận thưởng.

Rất nhanh, ác linh mạnh nhất kia kiêu ngạo đi về phía Diệp Thiên, chỉ tay, ánh sáng màu vàng kim bắn về phía Diệp Thiên giống như một con rồng, lập tức trói chặt Diệp Thiên.

“Haha!”

Hắn ta đắc thắng cười một tiếng: “Có thể coi như là bắt được ngươi rồi. Ta có thể đưa ngươi đi Atula đại đế nhận thưởng rồi, ha ha ha…”

Dưới tiếng cười điên cuồng của hắn ta, hắn ta lôi kéo Diệp Thiên đi về hướng cung điện Atula, rất nhiều cao thủ Thái Thượng Kính cũng ghen tị đi theo.

Diệp Thiên giãy dụa, nhưng vị cao thủ quá Thái Thượng Kính này ít nhất cũng là Thái Thượng Kính tầng thứ bảy, thực lực của hắn ta rất mạnh, Diệp Thiên hoàn toàn không thể thoát khỏi xiềng xích của dây trói tiên.

“Bắt được, bắt được rồi!”

“Hắn đã đến hoàng thành Đông, bị lộ thân phận thì định sẽ bỏ chạy, không biết là hoàng thành Đông có nhiều cao thủ.”

“Ở hoàng thành Đông có gần bốn nghìn cao thủ Thái Thượng Kính, hắn chỉ là Thái Thượng Kính tầng thứ nhất, sao có thể thoát khỏi sự vây bắt của nhiều cao thủ như vậy?”

“Trên lệnh truy nã cũng đã nói không được giết hắn, nếu không hắn đã chết từ lâu rồi. Chắc hắn, không thể thoát khỏi hoành thành Đông.”

Người dân trong thành đang bàn luận về chuyện hắn bị bắt.

Vì cung điện Atula nằm ở phía đông hoàng thành, mà nơi Diệp Thiên bị bắt là ở phía tây hoàng thành. Trong chốc lát, Diệp Thiên đã bị kéo đến bên cạnh chuông Đông Hoàng.

“Người anh em, dù sao tôi cũng đã rơi vào tay anh, cũng không bỏ chạy được. Khi đến bên cạnh chuông Đông Hoàng có thể nào cho tôi chiêm ngưỡng nó một chút không? Tôi muốn bày tỏ lòng thành kính với Đông Hoàng Thái Nhất!” Diệp Thiên hỏi.

“Không được.” Tên ác ma nói: “Ta đang vội, ngươi đừng chậm trễ thời gian.”

Diệp Thiên buồn bực: “Nghe nói Atula đại đế cũng phải bái Đông Hoàng Thái Ất, ta cũng muốn lạy một cái, ngươi lại không cho ta bái. Ngươi xem thường Đông Hoàng Thái Nhất sao?”

“Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi không cho ta bái khi ta gặp Atula đại đế ta sẽ kiện ngươi. Nói ngươi vô lễ với Đông Hoàng Thái Nhất, có lẽ ta chưa chết, nhưng ngươi đã bị Tu La đại đế giết trước.”

Vừa nghe lời này, ác ma run lên, lập tức dừng lại, quay đầu lại nói: “Ta không phải có ý bất kính với Đông Hoàng Thái Nhất, muốn bái kiến ​​thì bái kiến. Nếu là ta đi ngang qua chuông Đông Hoàng ta cũng sẽ bái.”

Hắn ta thực sự sợ bị Diệp Thiên sẽ kiện.

Diệp Thiên thầm mừng rỡ, hắn đứng đối mặt với chuông Đông Hoàng, sau đó ngẩng đầu nhắm mắt lại.

“Hy vọng cái chuông này sẽ hoạt động có thể phát một đòn tấn công, giúp ta đánh bại những ác quỷ dữ này.”

Nghĩ vậy, Diệp Thiên bắt đầu dùng phương pháp điều khiển chuông Hỗn Độn trong luyện khí chương để điều khiển chuông Đông Hoàng, dùng chú ngữ, thần niệm, và công pháp để điều khiển nó.

“Có đúng là ngươi đang bái không vậy.”

Ác ma trói Diệp Thiên bái ​​chuông Đông Hoàng xong thì thấy Diệp Thiên sững sờ ở đó, hắn ta tức giận thúc giục.

Diệp Thiên vẫn còn lạ lẫm với ba phương pháp điều khiển chuông Đông Hoàng, hắn đã thất bại vài lần và vẫn đang trải qua những lần thí nghiệm khốc liệt.

“Mẹ kiếp, ngươi rốt cuộc là có bái hay không?” Ác ma tức giận hỏi.

Diệp Thiên vẫn mặc kệ hắn ta.

“Con mẹ nó, nếu không bái, đến lúc gặp t Tu La đại đế mà dám kiện ta. Ta có cái gì nhân chứng có thể chứng minh ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại không bái!”

Dứt lời, ác ma sẽ lôi kéo Diệp Thiên đi về phía trước.

Vào đúng lúc này.

Boong!

Chuông Đông Hoàng tạo ra một tiếng động lớn, những người xung quanh chuông Đông Hoàng bị nó đẩy theo chiều ngang về mọi hướng. Nó giống như một quả bóng bay được thổi lên, ép không khí xung quanh.

Đột ngột.

Rầm rầm rầm!

Ngoại trừ Diệp Thiên ở bên chuông Đông Hoàng, tất cả những người khác đều bị ảnh ảo chuông Đông Hoàng này đánh gục, ngay cả những tòa cao ốc xung quanh. Tất cả chúng đều bị san bằng do ảnh ảo của chuông Đông Hoàng được phóng to.

Chỉ trong giây lát, không một công trình kiến ​​trúc nào trong vòng một nghìn km xung quanh chuông Đông Hoàng còn nguyên vẹn mà tất cả đều biến thành đống đổ nát, không biết bao nhiêu tỷ ác quỷ đã bị tiêu diệt bởi tác động của ảo ảnh chuông Đông Hoàng.

“A!!!”

Hàng nghìn cao thủ Thái Thượng Kính đều bị ảnh ảo của chuông Đông Hoàng va phải và bay xa hàng nghìn km.

Ảo ảnh chuông Đông Hoàng nổ tung sau bán kính nghìn km, hóa thành từng sợi hơi thở vàng rực, mát mẻ và tráng lệ, tiếng chuông ngân vang quanh chùm suốt hơn ba ngày, vang dội toàn bộ hoàng thành Đông.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Tại sao lạ có chấn động mạnh như vậy?”

Người ở toàn bộ hoàng thành Đông đều kinh hãi, lần lượt bay ra hoặc chạy ra khỏi tòa nhà, chỉ thấy ánh hoàng kim xung quanh chuông Đông Hoàng tỏa ra, còn toàn bộ kiến trúc đã bị phá hủy.

“Trời ơi! Sức mạnh của chuông Đông Hoàng này thật đáng sợ!”

Diệp Thiên dò xét xung quanh, phát hiện những cao thủ quá Thái Thượng Kính đã biến mất, trong lòng không khỏi vô cùng kinh ngạc.

“Bệ hạ! Bệ hạ!”

Lính canh bảo vệ cung điện Atula, trong lòng như có lửa đốt xông thẳng vào cung điện Atula.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Atula cũng nghe thấy động tĩnh và đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, vì vậy thấy lính canh chạy vào liền hỏi.

Linh canh vội vàng trả lời: “Là chuông Đông Hoàng đã phát ra một cuộc tấn công khủng bố, làm sập tất cả các tòa nhà trong vòng một nghìn km xung quanh chuông Đông Hoàng, những ác quỷ trong phạm vi tấn công đều chết hoặc bị thương!”

“Cái gì!”

Atula và các quan văn, quan võ đã bị sốc.

“Ai đã điều khiển chuông Đông Hoàng tấn công?” Atula hỏi.

Tên lính canh lắc đầu: “Mạc tướng không nhìn thấy, không biết là ai.”

Thái Úy nói với Atula: “Bệ hạ, chuông Đông hoàng thậm chí không thể bị người điều khiển. Thì ai đó có thể điều khiển nó, lẽ nào linh hồn đã đi ra khỏi cơ thể của Tiên Đế sao? Hắn ta thực sự là Tiên Đế sao?”

Atula nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó vội vàng kêu lên: “Toàn bộ văn võ bá quan mau cũng trẫm đến gặp Tiên Đế!”

“Vâng, thưa bệ hạ!”

Atula dẫn theo các quan văn, quan võ và đi về phía chuông Đông Hoàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK