Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với sự xuất hiện của đội ngũ này, cuộc hỗn chiến dữ dội đột ngột kết thúc.

Ánh mắt của mọi người lúc này tập trung vào một thanh niên áo bào vàng đi đầu trong đám người này.

Người thanh niên có khuôn mặt như ngọc, có chút tuấn tú, có mấy phần anh tuấn tiêu sái.

Anh ta cưỡi Bạch Mao Hống, Bạch Mao Hống lộ mặt dữ tợn, càng tăng thêm một chút uy nghiêm của người thanh niên này.

“Hình như là tiểu vương gia của Khang Vương phủ!” Có người hét lên.

Đột nhiên, rất nhiều người đã không thể bình tĩnh.

“Tiểu vương gia tại sao lại tới đây?”

“Lần này chúng ta làm không công rồi, tiểu vương gia vừa đến thì chúng ta không thể vào động Càn Khôn.”

“Thực sự là xui xẻo, nhiều người chết oan uổng, còn không có tiến vào động Càn Khôn.”

Nhiều người đã bỏ thần binh trong tay và không muốn chiến đấu, bởi vì họ biết rất rõ rằng với sự xuất hiện của tiểu vương gia thì chỉ có tiểu vương gia và người của anh ta mới có thể vào được động Càn Khôn và không ai khác đủ điều kiện để tham gia.

Họ không có sự tự tin để có thể đánh bại những người mà tiểu vương gia mang đến.

“Ha ha!”

Trong đám người bên ngoài động Càn Khôn, một ông lão mặc quần áo trắng hoa lệ cười lớn: “Tiểu vương gia, ngài đến là tốt rồi, vì để ngăn những người này vào trong động Càn Khôn, nhà họ Bạch chúng tôi đã xuất lực không nhỏ!”

Ngay ông ta nói lời này thì ánh mắt của mọi người đều tập trung vào ông ta.

“Bạch Triển Đường, ông gọi tiểu vương gia đến sao?”Có người hỏi.

“Không sai!”

Ông lão có tên Bạch Triển Đường ngạo nghễ nói: “Khang Vương phủ ở Vĩnh Châu Thành nơi tôi đang ở, nhà họ Bạch của tôi có mối quan hệ rất tốt với Khang Vương phủ. Ngay sau khi động Càn Khôn xuất hiện, nhà họ Bạch của tôi và gia tộc các người đang đánh nhau giành tài nguyên trong động Càn Khôn, tôi biết rằng cuối cùng cho dù nhà họ Bạch của tôi có thể giành chiến thắng thì cũng không còn bao lâu nữa khi động Càn Khôn sẽ đóng cửa nên cũng sẽ không lấy được bao nhiêu tài nguyên. Vì vậy chúng tôi bí mật gửi một tin nhắn đến Khang Vương phủ và tiểu vương gia nhận được tin tức nên đưa mọi người đến.”

“Vậy, gia chủ Tiêu, gia chủ Hồng, gia chủ Mã, gia chủ Vân, các ngươi có thể rút lui rồi. Động Càn Khôn không có duyên với các ngươi, nếu các ngươi muốn vào thì lại đội sau 30 nghìn năm nữa đi. Lần này thì nhà họ Bạch và Khang Vương phủ sẽ tiến vào đó.”

“Nếu không phục và nhất định phải tiến vào thì ha ha... thì đừng trách nhà họ Bạch của tôi hợp sức với Khang Vương phủ tiêu diệt cả tứ gia tộc của các người!”

Vừa dứt lời.

“Mẹ nó!”

Mấy người xung quanh nghiến răng, nhưng mà không còn cách nào khác, đành phải vung tay: “Rút lui!”

Chẳng bao lâu, các gia tộc lần lượt rời đi với người của họ.

“Tiểu vương gia, mời vào động Càn Khôn!” Bạch Triển Đường làm một cử chỉ xin mời.

Tiểu vương gia xua tay: “Vào động đi, chỉ cần giữ một vài người ở cửa động canh giữ, không cho phép người khác vào động.”

“Vâng, tiểu vương gia!”

Đoàn đang tiến về phía hang động.

Lúc này, một giọng nói bá đạo vang lên.

“Muốn đi vào mà không được sự đồng ý của ta, khi ta không khí?”

Lời nói này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lập tức tập trung trên người Diệp Thiên, bọn họ đều dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn hắn.

“Ngươi điên rồi!” Tiêu Cẩm Sắt thấp giọng nói: “Đây là tiểu vương gia của Khang Vương phủ, anh dám nói chuyện như thế này, anh không còn muốn sống nữa sao, còn không mau rời khỏi đây nhanh lên!”

Diệp Thiên ngạo nghễ nói: “Ta nghe nói rằng động Càn Khôn là nơi cường giả tiến vào người yếu lùi, chứ không phải là người có địa vị cao vào và người có địa vị thấp lùi.”

“Muốn vào động Càn Khôn thì có thể, nhưng mà phải vượt qua cửa ải của ta trước thì mới có thể tiến vào, nếu không được thì có thể ở bên ngoài, nếu dám vào mà không có sự đồng ý của ta, đừng trách ta ở bên trong giết các người!”

Ngay khi hắn ta nói xong điều này đã gây ra một sự náo động.

“Điên cuồng! Quá ngông cuồng rồi!”

“Sao anh ta dám lỗ mãng như vậy?”

“Anh ta không sợ bị lột da róc thịt sao?”

“Thằng nhãi rang, làm càn!” Bạch Triển Đường càng thêm tức giận chỉ vào Diệp Thiên: “Tiểu vương gia đến rồi không hành lễ thì thôi mà còn dám hung hăng ngang ngược như vậy. Ngươi cho rằng vương phủ không có ai có thể trị ngươi hay sao?”

Diệp Thiên hừ nói: “Để cho ta thử xem có thể trị ta!”

“Muốn chết!” Bạch Triển Đường rất tức giận và muốn giết Diệp Thiên.

Tiểu vương gia đột nhiên vung tay lên, nhìn Diệp Thiên, nhàn nhạt nói: “Ngươi nói đúng, từ trước đến nay thì động Càn Khôn đều là do kẻ mạnh đi vào kẻ yếu bên ngoài. Ở trước động Càn Khôn thì không nói đến địa vị, cho dù là tiên hoàng ở đây cũng vậy. Nếu ai cho rằng mình có thể so với tiên hoàng thì cũng có thể cùng khiêu chiến với tiên hoàng, nếu có thể thắng được thì tiên hoàng nhất định phải cho người đó vào.”

“Nhưng mà, ta đã mang theo tinh nhuệ của vương phủ, còn có nhà họ Bạch giúp đỡ, ngươi chắc chắn muốn tranh đoạt động Càn Khôn với ta sao?”

“Không sai!” Diệp Thiên nói: “Dù sao ta cũng là đi tới động Càn Khôn rồi, đừng nói ngươi là tiểu vương gia, cho dù là tiên hoàng ở đây thì muốn đi vào cũng phải cùng ta đánh trước rồi nói, nếu không thì đừng hòng có thể đi vào!”

Nghe vậy, Tiêu Cẩm Sắc liếc nhìn hắn.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì cô ấy không thể tin được trên đời vẫn còn có người liều mạng như vậy!

“Khuyên nhủ ba của cô, trời ngông cuồng có mưa, người ngông cuồng có tai ương, anh ta ngông cuồng như vậy sẽ mang đến tai họa đó.” Tiêu Cẩm Sắc thấp giọng nói với Đóa Đóa.

Đóa Đóa nở nụ cười: “Ba của ta không điên, đó là đã rất khách sáo rồi.”

Tiêu Cẩm Sắc: “...”

Hai ba con này là ếch ngồi đáy giếng, chưa nhìn thấy thế giới sao?

“Thật là điên rồ.”

Tiểu vương gia cười nói: “Nếu ngươi đã ngông cuồng như vậy, ta thật sự phải giết uy phong của ngươi, nếu không thì ngươi không biết trời cao đất dày.”

Sau đó, tiểu vương gia giơ tay, trên tay là một thanh kiếm sắc bén.

Hít!

Tiêu Cẩm Sắc hít một hơi.

Bạch Vũ Phàm thở dài: “Tiểu vương gia xứng đáng là người xuất chúng trong thế hệ trẻ của tiên tộc, tuổi còn nhỏ như vậy đã đã tiến vào Thái Hư, phong làm vô thượng thần binh, thực sự là hình mẫu của thế hệ chúng ta!”

“Ừ! Hâm mộ T=tiểu vương gia quá đi!”

Gia tộc cùng thế hệ với Bạch Vũ Phàm đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ trên mặt.

Ngay cả Tiêu Cẩm Sắc cũng nhìn tiểu vương gia như một người hâm mộ nhỏ.

Đùa thôi, tiểu vương gia trẻ tuổi đẹp trai, cũng là người tài ba của thế hệ trẻ, hơn nữa là người có địa vị hiển hách, muốn tài có tài, muốn địa vị về mặt địa vị, trọng điểm cũng là người hào hoa phong nhã. Có thể nói anh ta chính là bạch mã hoàng tử trong lòng những người phụ nữ chưa kết hôn, cô gái nào thấy mà không động lòng?

“Ngươi thì thôi đi, da dẻ mềm mại, một cái tát là có thể đánh gãy ngươi hoặc là kêu đám người hầu phía sau cùng ngươi hợp lại cùng lên đi. Tôi không có nhiều thời gian, muốn nhanh chóng đi vào động càn Khôn Đế truy tìm báu vật.” Diệp Thiên nói.

Tính khí của tiểu vương gia cũng coi là tốt.

Nghe được lời của Diệp Thiên, mặt đầy hắc tuyến, trong mắt xẹt qua lửa giận.

“Trời ạ, anh thật là...” Tiêu Cẩm Sắc không biết phải nói gì.

Lúc này, tiểu vương gia nói với vẻ không hài lòng: “Ta cũng không có thời gian để khua môi múa mép với ngươi, là la hay con ngựa thử đi rồi biết!”

Khi vừa dứt lời, anh ta cưỡi Bạch Mao Hống, cầm kiếm giết về phía Diệp Thiên.

Đối mặt với việc tiểu vương gia đánh tới, Diệp Thiên bất động.

“Ăn kiếm của ta!” Tiểu vương gia giơ cao thanh kiếm sắc bén chém về phía Diệp Thiên.

“Ha ha!”

Bạch Vũ Phàm bật cười: “Nhìn xem, anh ta đã bị khí trận của tiểu vương gia đè ép thậm chí là anh ta không thể cử động được nữa, ha ha...”

Mấy người xung quanh bắt đầu cười nhạo.

Cạch một tiếng, kiếm của tiểu vương gia chém vào đầu Diệp Thiên, giống như trứng va vào đá, lập tức hóa thành mảnh vỡ.

“Làm sao mà có thể có chuyện đó được?”

Tiểu vương gia sợ ngây người!

Bạch Vũ Phàm sợ ngây người!

Tiêu Cẩm Sắc và những người có mặt đều sững sờ!

Lúc này, Diệp Thiên giơ tay tát ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK