Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt Triệu Quân Thành đen lại.

Nếu không phải sợ chọc giận Vô Vi đạo nhân, anh ta thật muốn nhổ vào mặt ông ta.

Ông ta thật không biết xấu hổ!

Quy tắc của Quan Thực Pháp là có thể đi lên núi sau khi vượt qua chín vòng trận pháp và bây giờ ông ấy đang cho người chặn đường và không cho phép họ lên núi. Đây không phải là muốn khi dễ người khác sao?

Nhưng có cách nào không?

Địa bàn của người ta thì người ta muốn nói gì chẳng được và họ không thể làm gì với sức mạnh của họ và họ chỉ có thể thừa nhận rằng họ không may mắn. Thời gian lãng phí một cách vô ích.

"Quên đi anh Diệp, đi thôi, Vô Vi đạo nhân không cho chúng ta lên núi, chúng ta nhất định không thể đi lên, chỉ là bảy người này, bất kỳ người nào so với ta tốt hơn, bọn họ sẽ không để cho quá khứ được bình yên."

Triệu Quân Thành nói.

Diệp Thiên cười: "Triệu Quân Thành, đừng nản lòng. Không thử thì làm sao biết được?"

"Ha ha ha!"

Vô Vi đạo nhân cười nói: "Tiểu tử, ta thật không biết ngươi có tự tin ở chỗ nào nói những lời như vậy. Triệu Quân Thành đang ở trong cảnh giới của Đại La Kim Tiên, cả người thở dài bất lực, không thể làm gì được. Cậu chỉ có một chiếc gương không gian. Cậu có thể làm gì được?"

"Đây không phải là pháp trận, đây là trận chiến dựa vào thực lực. Nếu không có thực lực, bảy đệ tử của bần đạo có thể khiến cho cậu thịt nát xương tan chỉ trong giây lát."

"Vì vậy, tốt hơn hết cậu nên xuống núi đi. Tôi sẽ không cho cậu lên núi vì đơn giản là ba người không có khả năng đó."

Ở cảnh giới của Vô Vi đạo nhân, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được thực lực bên trong của từng người.

Trong số ba người của Diệp Thiên, chỉ có Triệu Quân Thành là mạnh nhất.

Nhưng trong số bảy đệ tử của bần đạo, bất kỳ ai cũng có thể đánh bại được Triệu Quân Thành.

Với một đội hình hùng hậu như vậy, ông ta tin chắc rằng đám người Diệp Thiên dù có đánh tới đầu thịt nát xương tan cũng không thể xông ra khỏi vòng vây của bảy đệ tử này.

"Ha ha."

Diệp Thiên nhếch mép hỏi: "Nếu như chúng ta vượt qua lần này, ông sẽ không giở trò bỉ ổi nữa đúng không?"

"Ha ha!"

Vô Vi đạo nhân cười nói: "Nếu các người có thể vượt qua cửa ải lần này, ta hứa sẽ cùng với các người xuống núi. Ta sẽ không bao giờ tìm thêm bất cứ lý do gì để gây khó dễ cho cá người. Bần đạo nói được làm được!"

"Tốt lắm, một lời đã định?"

Diệp Thiên xác nhận.

"Một lời đã định, tuyệt đối không nói đùa!"

Vô Vi đạo nhân đáp lại với giọng điệu khẳng định.

"Vậy là được rồi."

Diệp Thiên cười gật đầu.

Triệu Quân Thành bất mãn nói: "Diệp Thiên, đừng sợ hãi kháng cự nữa, kẻo đổ máu. Lần này không phải ma pháp trận, là những người có thực lực phi thường trước mặt chúng ta. Chúng ta không thể xông ra ngoài."

"Nghe lời, chúng ta xuống núi đi, không có Vô Vi đạo nhân, chúng ta nhất định cũng có thể đánh bại thiên binh thiên tướng."

Diệp Thiên cười không nói lời nào.

Đột nhiên gọi ra tứ tượng phong thiên quyết.

"Có thể đến đó hay không!"

Sau cùng, Diệp Thiên hét lên:

"Phá cho ta!"

Giọng nói rơi xuống.

Chỉ một lúc sau!

Bốn linh thú kêu vang lên.

Chỉ thấy bốn linh thú xuất hiện xung quanh Diệp Thiên.

Tạo thành một hình vuông, mở rộng hướng đi ra bên ngoài.

Thấy vậy, đồng tử của bảy đệ tử của Vô Vi đạo nhân co rút lại, còn chưa kịp hô to phản ứng thì đã nghe thấy vài tiếng nổ lớn.

Sau đó.

"A!"

Bảy vị đạo nhân bay ngược ra phía sau.

Diệp Thiên cầm Đóa Đóa bằng một tay và Triệu Quân Thành với tay kia, bước về phía trước. Đứng trơ ​​trọi trên đỉnh núi.

"Điều này làm sao có thể xảy ra được?"

Lúc này, có giọng nói của Vô Vi đạo nhân đang gần như thất thanh.

Triệu Quân Thành quay đầu lại nhìn, liền thấy bảy đạo sĩ biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại tứ linh bay lượn múa lượn trên không, làm cho anh ấy kêu lên.

"Mẹ của tôi ơi, Diệp Thiên, anh làm sao lại phóng ra bốn linh thú đáng sợ như vậy!"

Anh không thể tin đó là sự thật.

Về cơ sở tu vi, Diệp Thiên không thể đánh bại bảy người Đại La Kim Tiên, cho dù hắn ta có nghịch thiên công pháp, thì dù có lay chuyển cũng không thể lay chuyển được Đại La Kim Tiên chứ không nói đến đánh bay, bởi vì chênh lệch trình độ tu vi.

Nhưng...

Diệp Thiên không chỉ lay chuyển bảy vị Đại La Kim Tiên bằng công pháp của mình, mà còn đánh bay họ không còn dấu vết.

Đây chỉ đơn giản là sự nghiền nát của thực lực tuyệt đối!

Thật khó để không làm người khác bị sốc.

"Với tôi. Không gì là không thể."

Diệp Thiên đắc thắng cười nói.

Trên thực tế, hắn ta không sử dụng tứ linh phong thiên quyết.

Bởi vì căn cơ tu luyện của hắn quá thấp, cho dù có sử dụng tư linh phong thiên quyết, hắn cũng sẽ không thể đánh bay được bảy vị Đại La Kim Tiên.

Hắn ta vừa giải phóng tứ linh mà anh ta đã tu luyện.

Bốn linh hồn này không phải là bốn linh thú bình thường.

Đó là tứ linh trấn giữ tế bàn, đã có từ hàng nghìn năm trước, sau bao nhiêu năm. Người ta có thể tưởng tượng sức mạnh của bốn linh hồn này đáng sợ như thế nào.

Nếu không, trong tế đàn hôm đó, Tôn Ngộ Không sẽ không sợ hãi mà vội vàng chạy trốn.

Đương nhiên.

Diệp Thiên chỉ lấy thái độ muốn thử, nhưng hắn không ngờ bốn linh hồn này lại mạnh như vậy. Coi như là được mở rộng tầm mắt.

"Đây không phải là công pháp. Đây là bốn tinh linh ở tầng thứ sáu của Đại La, ta chỉ thực sự không ngờ được rằng một tiểu kim tiên nhỏ bé cũng có thể khống chế được bốn con đại la cảnh sáu trong tứ linh. Thật khiến bần đạo có cái nhìn khác."

Giọng nói của Vô Vi đạo nhân vang lên.

Giây tiếp theo.

Một đạo nhân với dáng vẻ trẻ con xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.

Vô Vi đạo nhân hiện nguyên hình.

"Vô Vi đạo nhân!"

"Vô Vi đạo nhân!"

"Vô Vi đạo nhân!"

Triệu Quân Thành, Diệp Thiên, Đóa Đóa. Tất cả đều cung kính cúi đầu.

"Không cần khách sáo."

Vô Vi đạo nhân xua tay.

Sau đó anh ấy nhìn Diệp Thiên và hỏi: "Cậu danh xưng là gì được nhỉ?"

“Ồ, tôi là đệ tử Trấn Nguyên đại tiên.” Diệp Thiên đáp.

"Ồ!"

Vô Vi đạo nhân ánh mắt sáng lên: "Vậy cậu là đồ đệ của Trấn Nguyên đại tiên sao?"

“Đúng vậy.” Diệp Thiên cười gật đầu.

Vô Vi đạo nhân đột nhiên quở trách: "Vậy thì tại sao cậu không nói sớm hơn. Nếu cậu đã nói rằng cậu là đồ đệ của Trấn Nguyên đại tiên, tôi sẽ không thể làm khó dễ cậu như thế rồi."

Diệp Thiên cười tủm tỉm: "Nếu như có thể tự mình giải quyết, không báo danh đại nhân, như vậy sẽ không tệ."

Ngọc Hoàng biết rằng Trấn Nguyên đại tiên đã yêu cầu ông ta nhờ Vô Vi đạo nhân giúp đỡ, điều này sẽ khiến Trấn Nguyên đại tiên gặp rắc rối.

"Ha ha."

Vô Vi đạo nhân cười nói: "Đúng vậy, có năng lực, không cần dùng danh nghĩa sư phụ để trấn áp người khác. Xem ra đứa nhỏ của ngươi rất có bản lĩnh."

Diệp Thiên nở nụ cười: "Vô Vi đạo nhân có thể xuống núi giúp chúng ta chống lại thiên binh không?"

"Ai!"

Vô Vi đạo nhân thở dài: "Bần đạo cũng vì không muốn đi, cho nên ta mới làm khó dễ cậu. Vì không làm khó được cậu nên ta sẽ xuống núi với cậu như đã hứa, nếu không đi chứng tỏ nhân phẩm ta có vấn đề"

"Cho nên, ta chỉ có thể cùng ngươi xuống núi."

"Tuyệt quá!"

Đóa Đóa và Triệu Quân Thành vô cùng hạnh phúc. Đóa Đóa nói: "Có đạo nhân giúp đỡ, chúng ta nhất định sẽ đánh bại thiên binh thiên tướng!"

Vô Vi đạo nhân cười, rồi đi bàn giao lại các việc cho người khác.

Sau đó, họ rời đi cùng với Diệp Thiên.

Khi trở về bộ lạc Long Vũ, trận pháp thành lập đã sẵn sàng.

Kể từ đó, Diệp Thiên đã đưa người và ngựa vào đội hình.

Ba ngày sau.

Yến tiệc Dao Trì đã được tổ chức.

Văn Trọng, Như Lai, Trấn Nguyên Tử, và các vị thần khác nhau đều tham gia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK