Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, mọi người đang nhìn về hướng mà phi tiêu lao tới.

Chỉ thấy ba người đàn ông và một phụ nữ ngồi ở một góc và phi tiêu được bắn bởi người phụ nữ mặc đồ đen trong số bốn người. Bởi vì tay cô ta vẫn đang giữ yên động tác phóng phi tiêu.

Sau một hồi im lặng, những người có mặt đã bùng nổ.

“Các người là ai? Ăn gan hùm mật gấu đúng không, còn dám giết người trong quận vương phủ, ai cho các người lá gan đó hả?”

“Ta thấy các người là chán sống rồi nên mới dám giết người của quận vương phủ,  cút đến đây nhận lấy cái chết nhanh lên.”

“Trời lật rồi đúng không, các ngươi không sợ chúng ta xé nát các ngươi sao?”

Từng người một rất tức giận.

Tiểu vương gia càng thêm bực bội, quát người phụ nữ áo đen: “Con đàn bà thúi kia, ngay cả người hầu của tiểu vương mà cô cũng dám giết, cô thật sự cho rằng tiểu vương này không trị được cô có phải không?”

người phụ nữ mặc đồ đen đứng dậy, hai tay vắt chéo sau lưng, chậm rãi bước đi, có ba người đàn ông đi theo cô ta, nhìn dáng vẻ vô cùng cảnh giác, dường như nếu ai dám làm gì người phụ nữ này thì họ sẽ giết người đó.

Không bao lâu, người phụ nữ áo đen đi tới chỗ Diệp Thiên, nhìn tiểu vương gia, chỉ vào Diệp Thiên nói: “Tôi thưởng thức lời anh ta nói, nhưng mà anh muốn giết anh ta, tôi giết người hầu của anh thì làm sao?”

“Tiểu quận vương thì rất trâu bò sao?” Nghe vậy, tiểu quận vương cau mày, có chút chột dạ.

Trong thần tộc này một quận vương thực sự không lợi hại lắm.

Không khó để nghe rằng người phụ nữ này có giọng điệu khác thường và cô ta có lẽ là một phụ nữ có địa vị hiển hách.

Vì vậy, anh ta hỏi: “Cô là ai?”

“Anh đừng có quản việc tôi là ai, anh chỉ cần nhớ cái người mà nhạy bén, có nhìn xa trông rộng như thế này thì anh không thể động vào. Bởi vì lời tiên đoán của bổn tiểu thư về tương lai của thần tộc cũng giống như lời anh ta nói.” Người phụ nữ mặc đồ đen nói.

Tiểu quận vương nghe vậy lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cô là ai, cho dù lai lịch của cô như thế nào, nếu cô dám nói ra loại nhận xét này thì  thì tôi cũng không để các ngươi vào mắt. Cho cho dù cô có là công chúa của thần hoàng hay là con cái của thần vương nào đó, dám nói lời phản nghịch chất vấn thần hoàng như vậy thì tôi cũng sẽ trừng trị cô!”

Nói đến đây, anh ta hét lên: “Mọi người có mặt, hãy mau bắt người phụ nữ và ba con này cho tiểu vương gia. Tiểu quận vương tôi sẽ áp giải họ về  kinh và giao cho hình bộ xử lý!”

“Nếu ai bắt được họ thì tiểu quận vương sẽ ban thưởng cho người đó!”

Vừa dứt lời thì những người có mặt nghĩ rằng họ có khả năng có thể bắt được nhóm Diệp Thiên thì tất cả bắt đầu rục rịch,  một số đã bắt đầu ra tay, lao về phía họ.

“Đi tìm cái chết!”

Người phụ nữ áo đen lạnh lùng quát: “Ra tay cho tôi!”

Ba người đàn ông phía sau lần lượt rút kiếm ra, rồi nhanh chóng thu kiếm lại.

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt có một tia chớp.

Sau đó, tất cả những người lao về phía họ dừng lại.

Giây tiếp theo!

Ầm ầm ầm!

Hơn một chục người, tất cả đều bị tách ra làm đôi ngay lập tức rơi xuống đất, hóa thành không khí.

Bọn họ là thần, không có máu thịt, sau khi bị giết cũng không có máu, thậm chí không để lại dấu vết, chỉ là biến mất không thấy tăm hơi.

“Điều này...” Những người trong khách sạn đều chết lặng.

Tất cả họ đều trông kinh hoàng.

“Đây là một nhóm cao thủ, mau rút lui!” Tiểu quận vương sợ hãi và bỏ trốn khỏi nơi đó như một cơn gió.

“Có ai không sợ chết muốn giết chúng ta nữa không?” Người phụ nữ mặc đồ đen nhìn lướt qua đám người xung quanh và hỏi.

Không ai dám trả lời.

“Nếu không có chuyện gì thì mau cút xa ra cho ta, nếu ai còn dám tái phạm thì sẽ giết chết không tha!”

Người phụ nữ nói bằng giọng điệu ra lệnh, cho người ta cảm giác uy nghiêm tối cao, hù dọa mấy người vừa muốn động thủ ban nãy trốn thật xa. Có rất nhiều người ngay cả cơm cũng không ăn liền bỏ chạy ra khỏi khách sạn.

Lúc này, người phụ nữ mặc đồ đen nhìn Diệp Thiên cười hỏi: “Có thể vào phòng riêng nói chuyện một chút được không?”

Diệp Thiên cười hỏi: “Cô muốn lừa ta vào phòng rồi đùa giỡn lưu manh sao?”

Người phụ nữ mặc đồ đen nghe vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, tức giận nói: “Ai lại muốn giở trò lưu manh với anh? Nói năng cẩn thận vào, nếu như anh dám chọc đến bổn tiểu thư thì đừng trách bổn tiểu thư không khách khí với anh!”

Đóa Đóa cười tinh quái: “Cô không muốn giở trò đồi bại với ba tôi thì sao lại bảo ba tôi vào phòng riêng với cô?”

Người phụ nữ mặc đồ đen tức giận nói: “Có chuyện muốn nói không được sao? Thật là, phụ nữ gọi đàn ông vào phòng riêng chính là đùa giỡn lưu manh sao? Tâm tư quá không trong sạch, đúng là ba nào con nấy!”

“Ha ha!” Chuyện này làm Diệp Thiên và Đóa Đóa vui vẻ.

“Cười cái gì!” Người phụ nữ mặc đồ đen lẩm bẩm: “Bổn tiểu thư hỏi anh có muốn vào phòng riêng không? Nếu anh không đi, lát nữa sẽ có người đến giết chết anh thì bổn tiểu thư cũng không thèm giúp anh!”

Diệp Thiên nở nụ cười: “Đi, chúng ta còn không đi được sao?”

Đến lúc đó hắn muốn xem ma nữ này muốn làm gì.

Không sai! Diệp Thiên đã ngửi thấy ma khí rất mạnh từ người phụ nữ này. Không chỉ vậy, ba người đàn ông phía sau cũng có ma khí này. Mặc dù bốn người bọn họ đã giấu đi ma khí nhưng mà hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi của chúng.

Kết quả là người phụ nữ mặc đồ đen thuê phòng riêng, sau đó đưa Diệp Thiên và Đóa Đóa vào phòng riêng, để một người đàn ông ở bên ngoài theo dõi, hai người ở trong phòng.

Họ ngồi xuống quanh một chiếc bàn tròn, người phụ nữ mặc đồ đen rót một ly rượu cho cả Diệp Thiên và Đóa Đóa, đồng thời cũng tự mình rót một ly, nâng ly chúc mừng: “Chúng ta hãy nâng ly chúc mừng trước.”

Diệp Thiên và Đóa Đóa giơ ly rượu lên, ra hiệu một lúc rồi đưa miệng đặt lên bàn.

“Nói đi, có chuyện gì.”

Diệp Thiên vừa nói vừa nhặt rau ăn.

Người phụ nữ mặc đồ đen nói: “Anh không phải là người duy nhất trong thần tộc của chúng ta cho rằng về lâu dài thì cách tiếp cận của thần hoàng không khả thi, nhưng mà anh nhất định người duy nhất ở thần tộc dám nói công khai nói ra khiến tôi rất khâm phục!”

Diệp Thiên chế nhạo: “Còn gì nữa?”

Người phụ nữ mặc đồ đen nghiêm túc nói: “Tôi hy vọng anh có thể đến chợ rau, tập hợp mọi người lại và nói ý tưởng của mình với những người ngu ngốc này, để họ hiểu rằng hành động này của thần hoàng không khả thi và họ phải ra quân đánh với nhân tộc, tiên tộc thì mới là sự lựa chọn sáng suốt.”

“Nói cách khác, tôi hy vọng anh có thể đánh thức nhiều người hơn, để họ hiểu rằng họ đang gặp nguy hiểm và hy vọng rằng họ sẽ lan truyền tình hình nguy hiểm để nhiều người nhận ra và khiến họ có nghi vấn với cách làm của thần hoàng. Sau đó để cho thần hoàng suy nghĩ thật kỹ xem chính ông ta đang làm gì, biết đâu thần hoàng có thể thay đổi ý định và ra lệnh xuất binh với tiên tộc.”

“Khi đó, anh sẽ là anh hùng cứu thần tộc, thần hoàng nhất định sẽ ban thưởng cho anh và phong tước cao cho anh, anh nghĩ như thế nào?”

Diệp Thiên lắc đầu: “Cô muốn dùng ta làm súng phải không?”

Ầm!

Người phụ nữ mặc đồ đen đập bàn giận dữ nói: “Tại sao tôi lại dùng anh làm súng? Là một thành viên của thần tộc, tôi và anh cũng nên gánh vác trách nhiệm về sự hưng vong của thần tộc!”

“Vậy thì tại sao cô không tự mình đánh thức đám người ngu dốt kia?” Diệp Thiên cười hỏi.

Người phụ nữ mặc đồ đen phồng má nói: “Tôi đang giúp anh, muốn cho anh một con đường để thăng quan tiến chức đó, anh có biết không! Bởi vì bổn tiểu thư là người có địa vị nên không cần phải thăng quan tiến chức nữa, nhường cơ hội tốt cho anh, làm sao còn trách tôi coi anh như khẩu súng? Anh thực sự không biết điều mà!”

Diệp Thiên nhấp một ngụm đồ uống, cười toe toét: “Đến từ ma tộc nên không dám ra mặt vì sợ bị nhận ra đúng không?”

Ầm!

Người phụ nữ mặc đồ đen đứng dậy ngay lập tức.

Xoạt xoạt!

Hai người đàn ông phía sau lập tức rút kiếm ra.

Nhiệt độ không khí trong phòng riêng đột nhiên giảm xuống mức đóng băng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK