Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi vừa nói cái gì?”

Thông Thiên giáo chủ nheo mắt rồi túm lấy cổ áo của Thân Công Báo và tức giận hét lên: “Ngươi lại dám gọi trực tiếp tên của ta ra lại còn dám hét lên nói ta hỗn xược, ngươi dám so sánh với vi sư sao? Hay là ngươi nghĩ bây giờ bản thân tài giỏi rồi nên không coi vi sư ra gì?”

Thân Công Báo bị ông ta túm cổ áo, tim liền đập thình thịch và toát mồ hôi lạnh.

Chỉ có cậu ta mới biết được lúc này bản thân đang sợ hãi đến nhường nào.

Bởi lẽ chỉ cần Thông Thiên giáo chủ đánh một chưởng cũng có thể khiến cậu ta nổi tung!

“Cái đó… sư tôn à, người đừng tức giận, con nói như vậy là vì muốn tốt cho người thôi vậy nên người buông tay ra nghe con nói có được không?”

Thân Công Báo nuốt nước bọt rồi gượng cười.

“Ta thấy ngươi ở đây chính là muốn phạm thượng, trong mắt căn bản là không coi ta ra gì!”

Thông Thiên giáo chủ hét lên.

Cả người Thân Công Báo run lên, cậu ta vội vàng nói: “Sư tôn à, người hiểu lầm con rồi!”

“Con biết mọi người kéo đến đây là vì chuyện bệ hạ đi gặp Thái Thượng Nguyên Thủy nên người sợ rằng sau khi bệ hạ trọng dụng bọn họ thì địa vị của người sẽ bị ảnh hưởng và cả địa vị của các sư huynh sư tỷ trong tiên ban nữa.”

“Sư tôn đã suy nghĩ quá nhiều rồi, bệ hạ chỉ là thành lập nên một nhóm cố vấn để giúp bệ hạ cai quản thiên hạ mà thôi hơn nữa nhóm cố vấn này không có bất kỳ quyền lực gì, bọn họ chẳng qua chỉ đến nói chuyện phiếm với bệ hạ thôi.”

“Người nghĩ mà xem bệ hạ còn không hiểu được nghệ thuật đế vương lại càng không hiểu việc cai quản thiên hạ, thái thượng hoàng lại rời đi đột ngột như vậy nên anh ấy không có cơ hội được học cách làm sao để trở thành một thiên đế tốt.”

“Còn sư tôn và các đệ tử vào lúc đó đã không được trọng dụng thậm chí còn không có chút địa vị nào ở trên triều nên chỉ đành giao cho những chức vị vặt vãnh.”

“Trấn Nguyên Tử và Côn Bằng chưa từng làm quan trong triều, nếu để họ dạy bệ hạ cách cai trị thiên hạ liệu bọn họ biết cách dạy không?”

“Đều không biết, bao gồm cả thừa tướng như con cũng chưa từng làm quan trong triều cho nên căn bản là không hiểu được cách cai trị thiên hạ, nếu như hiểu được cách cai trị thiên hạ thì năm đó khi con làm quốc sư thì làm sao có thể để Đát Kỷ hãm hại Trụ Vương được chứ?”

“Đều là những người không hiểu cách cai trị thiên hạ, ngoài bọn họ ra thì còn ai có thể dạy bệ hạ cách cai trị thiên hạ đây?”

“Phải biết rằng đám người Thái Thượng Nguyên Thủy trước đây đều là người nắm trong tay quyền lực cho nên bọn họ biết rõ nhất cách cai quản tam giới vì vậy bệ hạ đương nhiên là cần thỉnh giáo bọn họ rồi, đợi đến khi bệ hạ học được cách cai quản thiên hạ rồi thì bệ hạ sẽ qua cầu rút ván và đá bọn họ đi thôi, lúc đó bọn họ sẽ chỉ là một dân thường thì làm sao có thể ảnh hưởng đến sư tôn được chứ?”

Nghe những lời này Thông Thiên và những người khác đều quay ra nhìn nhau.

Thậm chí Thông Thiên cũng dần buông lỏng Thân Công Báo ra.

“Những gì ngươi nói đều là thật sao?”

Đa Bảo Đại Nhân hỏi.

“Có thể giả được sao.”

Thân Công Báo nói tiếp: “Bây giờ con đã là người thân tín bên cạnh bệ hạ nên chuyện gì bệ hạ cũng nói cho con biết, là thật hay giả chẳng lẽ con lại không phân biệt được hay sao?”

“Mọi người cứ yên tâm đi, bệ hạ biết rõ công lao của mọi người nên sẽ không đặt áp lực cho mọi người đâu vậy nên đừng nghĩ nhiều nhé!”

“Mọi người cứ nhất quyết đòi vào cung Nhân Thiên nếu bị kẻ có dã tâm đàm tiếu rồi tố giác nói mọi người thao túng triều đình, hoành hành ngang ngược rồi làm loạn triều chính… bệ hạ vẫn còn trẻ nên luôn đề phòng, nếu thật sự muốn làm suy yếu đi thế lực của mọi người thì chẳng phải là đang tự cắt chân của bản thân đi hay sao.”

“Bởi vậy mọi người mau về đi nếu bị người có dã tâm tố giác thì không hay đâu.”

Thông Thiên giáo chủ và những người khác suy đi tính lại thì thấy điều này cũng rất có lý.

“Sư tôn hay là chúng ta cứ quay về trước rồi đợi xem tình hình đại xá vào ngày mai?”

Triệu Công Minh hỏi.

Thông Thiên gật đầu rồi nói với Thân Công Báo: “Nếu như bệ hạ có động tĩnh gì nhớ phải nói cho ta biết trước đấy biết chưa hả?”

“Con biết rồi, con là đệ tử của người mà, nếu bệ hạ làm chuyện gì gây bất lợi cho người chẳng lẽ con lại không nói cho người biết trước hay sao?”

Thân Công Báo cười nói.

Lúc này Thông Thiên giáo chủ mới dẫn người rời đi.

“Hừ!”

Đợi họ đi hết rồi Thân Công Báo mới hừ lạnh nói: “Ta là người được bệ hạ quý trọng thì làm sao có thể phản bội bệ hạ để giúp các người được? Đừng có mà mơ!”

Thân Công Báo là người thông minh.

Cậu ta biết Diệp Chiến đã làm cảm động đám người Thái Thượng Nguyên Thủy và đương nhiên Thông Thiên sẽ phản đối, một khi Thái Thượng Nguyên Thủy được trọng dụng thì Trấn Nguyên Tử và Côn Bằng sẽ không xuất binh, chỉ cần hai người giữ thái độ trung lập và không giúp đỡ bên nào thì Diệp Chiến có thể lợi dụng Thái Thượng Nguyên Thủy để trấn áp Thông Thiên, đưa Thông Thiên lên trấn trụ rồi sau đó đập tan sức mạnh của Thông Thiên.

Vì vậy cậu ta thà phản bội lại Thông Thiên chứ không phản bội Diệp Chiến.

Bởi đi theo Thông Thiên không có lợi ích, nếu đối đầu với Thái Thượng Nguyên Thủy thì Thông Thiên vĩnh viễn sẽ mất đi khí thế.

Mà Diệp Chiến chỉ cần lấy được lòng của đám người Thái Thượng Nguyên Thủy thì có thể ngồi vững trên ngôi vị thiên đế còn Thân Công Báo sẽ luôn được quý trọng, đúng là một chuyện tốt cho nên cậu ta sẽ không vì giúp Thông Thiên mà tự làm tổn hại đến bản thân mình.

……

Đã nhiều ngày trôi qua ở địa giới.

Diệp Thiên, Đóa Đóa, Diệp Mộ Hàn, Lý Mộc Thần và Tú Nhi đều đã ngồi ở chiến hạm tinh không và tiến về phía Thiên Thánh đại lục.

Anh muốn đi xem rốt cuộc người ở Thiên Thánh đại lục mạnh đến cỡ nào.

Nhưng anh vẫn chưa đến được đó.

Bởi vì anh không có chút hiểu biết nào về Thiên Thánh đại lục cả.

Phải biết địch biết ta thì mới có thể trăm trận trăm thắng được vì vậy trước tiên là phải hiểu rõ tình hình của đối phương, đợi đến lúc thời gian và không gian xoay chuyển mới có thể đối phó được với người của Thiên Thánh đại lục.

Suy cho cùng thì luật trời đã không còn, e rằng khi thời gian và không gian xoay chuyển thì luật trời cũng không quay lại khi đó nhân tộc sẽ xâm chiến thiên hà và sẽ mở rộng lãnh thổ.

Lúc đó nhân tộc của Thiên Thánh đại lục sẽ trở thành kẻ thù mạnh của anh.

Bây giờ anh nói một câu đã có thể lên đến Thiên Đình cũng có thể xuống được âm phủ, hô mưa gọi gió điều gì anh cũng có thể làm được.

Tuy nhiên!

Sau khi thời gian và không gian xoay chuyển thì cơ thể của Thái Nhất sẽ biến mất, tới lúc đó anh không còn thần thông quảng đại như trước nữa, đừng nói là một câu có thể lên Thiên Đình xuống âm phủ mà ngay cả thổ địa anh cũng không gọi được.

Tới lúc đó anh chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình để đối phó với nhân tộc.

Mà nhân tộc thì không phải là người tốt, nhân vương lợi hại như vậy hơn nữa không phải chỉ là một người mà có đến tám người nên chắc chắn rất lợi hại.

Nếu như không hiểu gì về họ tới lúc cả đoàn bị hủy diệt thì phải làm sao?

Bởi vậy anh phải bí mật đi xem nó như thế nào mới được.

Qua thế giới thiên hà ở trung tâm vũ trụ là tới Thiên Thánh đại lục, dùng chiến hạm tinh không để đi trên trời thì mất khoảng hai mươi năm.

Anh cũng đã gọi Hoàng Phi Hổ để chỉnh lại tốc độ của chiến hạm tinh không bởi vậy mà tốc độ đã tăng lên gấp hai mươi lần, dự kiến sẽ đến Thiên Thánh đại lục trong vòng mười tháng.

Ở trên chiến hạm tinh không Diệp Thiên định dùng một năm để nói chuyện với Tú Nhi và những người khác nếu không lúc thời gian và không gian xoay chuyển bọn họ sẽ biến mất và không biết là phải mất bao nhiêu năm nữa họ mới quay lại.

Bởi vậy mà trong những ngày rong chơi ở Tinh Hải, Diệp Thiên và Đóa Đóa đã đem những câu chuyện ở trên Thiên Giới kể cho họ nghe và bọn họ ai cũng thích thú.

Cứ nói chuyện như vậy mà cũng đã mười tháng rồi.

Đoàn của Diệp Thiên đi theo đường trời đã đến Thiên Thánh đại lục rồi!

“Linh khí mạnh hơn nhiều so với linh khí ở thế giới thiên hà của trung tâm vũ trụ, chẳng trách mà nhân tộc của Thiên Thánh đại lục lại có nhiều cao thủ đến như vậy!”

Ở trên boong tàu Đóa Đóa có thể cảm nhận được nguồn linh khí nên không kìm nén được cảm xúc.

Diệp Thiên nhìn xung quanh và nói: “Mảnh đại lục này lớn hơn rất nhiều so với chúng ta tưởng tượng, còn đường phía trước bằng phẳng không có đường vòng cung, e là còn lớn hơn Tử Vi Tinh gấp mười lần!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK