“Chết tiệt!”
Hoàng Phi Hổ không nhịn được hét lên và thổi bay mảnh vỡ tinh thần đang bay về phía ông ta.
“Có thể làm nổ tung tinh thần lớn như vậy thì hẳn là tu vi cũng đang ở Thái Không Cảnh. Chẳng trách có thể nhân lúc quỷ tướng bất cẩn mà mở ra con đường dẫn đến thế giới phàm trần.”
Minh Giới không phải là nơi mà các thần tiên trông ngóng. Vì lý do này nên ngoại trừ những vị trí chính thức do Thiên Đình an bài thì không có nhiều cao thủ.
Bởi vì ở Minh Giới có quá nhiều oan hồn lệ quỷ, đại đa số người sống đều ở trên Thiên Giới và Địa Giới tuổi thọ chưa hết mà chết bất đắc kỳ tử nhưng không thể nhập kiếp luân hồi, hoặc đang chờ đầu thai.
Bởi vậy loại nơi này không phải thánh địa tu luyện, người tu luyện căn bản là không muốn tới, tự nhiên cũng không có bao nhiêu cao thủ, ngoài chức vụ chính thức do Thiên Đình an bài, người của Minh Giới căn bản không có cảnh giới Đại La dân gian, ngay cả khi đó là chức quan thì cảnh giới Đại La cũng không nhiều.
Vì điều này, Tôn Ngộ Không mới có thể gây đại náo Minh Giới.
Mà Thái Không Cảnh thấp hơn cảnh giới Đại La một bậc, mặc dù Minh Giới có nhưng mà số lượng cũng rất hiếm.
Đó là lý do tại sao Hoàng Phi Hổ ngạc nhiên rằng áo choàng đen là một người ở Thái Không Cảnh.
“Nếu đã đến Thái Không Cảnh thì theo lý mà nói là rất tiếc mạng, tại sao lại tự bạo không chút do dự?” Hoàng Phi Hổ gãi đầu khó hiểu.
Thần tiên thực sự tiếc mạng nhiều hơn người phàm, ngay cả khi sơn cùng thủy tận thì họ cũng không dễ dàng nhận mệnh, phải chiến đấu đến khi không thể lay chuyển được nữa.
Nhưng mà người áo choàng đen thì không đã tự bạo khi nhìn thấy ông ta, thậm chí còn không có phản kháng khiến Hoàng Phi Hổ càng thêm khó hiểu.
“Quên đi, trước đi gặp Thái Thượng Hoàng đã.” Hoàng Phi Hổ lập tức quay lại chỗ cũ.
“Thế nào rồi?” Nhìn thấy Hoàng Phi Hổ trở lại, Diệp Thiên khẩn trương hỏi.
Hoàng Phi Hổ đáp: “Thái Thượng Hoàng, thần đang đuổi kịp người áo choàng đen trong một tinh thần tên là Ngân Quang Tinh nhưng mà người đó lại không nói một lời mà tự bạo, hơn nữa không cho thuộc hạ có cơ hội nhìn thấy bộ mặt thật của người đó, phá hủy cả tinh thần Ngân Quang Tinh!”
“Cho nên, thân phận của người áo choàng đen nhất thời vẫn còn chưa rõ?” Diệp Thiên không khỏi cau mày khi nghe thấy những lời này.
Ngân Quang Tinh này tát nhiên là hắn biết.
Nằm ở phía bắc của thế giới Tinh Hà ở trung tâm của vũ trụ, nó là một trong ba trăm sáu mươi tinh thần phụ thuộc đông dân cư trong thế giới Tinh Hà trong thế giới Tinh Hà trung tâm của vũ trụ. Nó là một tinh thần tương đối nhỏ nhưng mà cũng từng là một trong những tinh thần thuộc quyền quản lý của Bắc Minh Tiên Đế, tinh thần này có dân số hơn 40 nghìn tỷ người và vụ nổ này đã quét sạch tất cả những người này.
Trong mắt Tiên Tôn không có chúng sinh, hoặc chúng sinh là con kiến, chưa kể Diệp Thiên người đã thống trị Tam Giới, sẽ không buồn cho sự mất mát của những người này.
Chỉ là Ngân Quang Tinh này có thiên lộ đi tới đại lục Thiên Thánh, trước khi thời gian và không gian xoay chuyển, hắn đã từng tới đại lục Thiên Thánh, hắn tiến vào thông qua tinh thần Ngân Quang Tinh.
Người áo choàng đen tự bạo ở đó chẳng lẽ là do đưa Thái Huyền và những người khác đến thiên lộ dẫn đến đại lục Thiên Thánh?
“Con trai tôi Diệp Chiến và cả vợ tôi Văn Tuyết Tâm thì sao?” Diệp Thiên chuyển chủ đề hỏi.
“Nhân Thiên đại đế và thái hậu rất nhớ Thái Thượng Hoàng. Cách đây không lâu, thổ địa của vùng đất Tử Vi Tinh tấu rằng có một người mặc áo choàng đen xuất hiện ở đây. Mà người đó cũng không phải là người của nhân gian, nhất định là Thiên Giới hoặc Minh Giới. Nhân Thiên đại đế nghĩ rằng áo choàng đen sẽ gây bất lợi cho Thái Thượng Hoàng nên cảm thấy rất lo lắng về điều đó lệnh cho thừa tướng Thân Công Báo đã điều tra kỹ lưỡng tung tích của chiếc áo choàng đen.”
“Theo điều tra của thừa tướng, người áo choàng đen kia không phải là người của Thiên Đình, vì lý do này ông ta đã xuống Minh Giới để thăm dò và cho rằng rất có thể từ Minh Giới xuống trần gian. Vì vậy, ông ta đã yêu cầu thần ở Minh Giới điều tra xem có thiếu nhân sự nào trong Minh Giới không.”
“Tuy nhiên, theo điều tra của thần thì trong Minh Giới không thiếu người, vì lý do này nên thần được yêu cầu đi đến đây lùng bắt người mặc áo choàng đen kia để đảm bảo an toàn cho Thái Thượng Hoàng.”
“Thần trước tiên Đến Tử Vi Tinh, nhưng mà thổ địa Tử Vi Tinh nói rằng người mặc áo choàng đen đã rời khỏi Tử Vi Tinh, sau đó thổ địa của các tinh thần khác đã tìm ra tung tích của người mặc áo choàng đen rồi báo cáo lên Thiên Đình. Thần theo lệnh đi điều tra, người mặc áo choàng đen đã rời đi tinh thần đó lần nữa, vì lý do này, đại thần đã đi đến nhiều tinh thần, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của người áo choàng đen, người này rất gian xảo.”
“Cho đến khi vào lại Tử Vi Tinh và gặp được Thái Thượng Hoàng thì thần lại truy đuổi người đó, sau đó lần ra tung tích của áo choàng đen, nhưng đáng tiếc... vẫn không biết thân phận của áo choàng đen.” Nói đến đây, Hoàng Phi Hổ thở dài.
Diệp Thiên có thể hiểu được Hoàng Phi Hổ.
Địa Giới có nhiều tinh thần, mỗi tinh thần lại có một thổ địa, muốn tìm người phàm trần, chỉ cần người đó đủ tinh ranh thì thật sự rất khó tìm.
“Ngươi không tìm Trấn Nguyên Tử dùng Địa Thư xem sao?” Diệp Thiên hỏi.
Hoàng Phi Hổ nói: “Thừa tướng đã tìm kiếm Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, cũng đã kiểm tra một số cổng thông tin xuống hạ giới, nhưng mà vẫn không có áo choàng đen nào đi qua, vì vậy khả năng người áo choàng đen từ Thiên Giới hạ giới đã bị loại trừ.”
“Nếu không phải là Thiên Giới thì hẳn đó là Minh Giới, mà có rất nhiều tinh thần trong Minh Giới và cũng có nhiều con đường dẫn đến U Minh, cung không thể điều tra từng con đường trong hàng nghìn tỷ con đường được đúng không?”
“Cho nên, Trấn Nguyên Đại Tiên cũng không biết người áo choàng đen đi từ con đường U Minh nào ra và cũng không biết người áo choàng đen là ai.” Diệp Thiên gật đầu.
Trên Thiên Giới thì chỉ có một số cổng thông tin để Địa Giới mà thôi, và vào Minh Giới thì cũng chỉ có một số cổng thông tin nên có thể dễ dàng tìm ra ai đi qua các cổng bằng cách kiểm tra một cổng cùng một lúc.
Nhưng mà Minh Giới đi vào Địa Giới thì lại có quá nhiều con đường U Minh. Bất cứ nơi nào có sinh vật sống, đều có một hoặc nhiều con đường U Minh khác nhau. Vì người chết phải đi vào Minh Giới nên những tinh thần có dân thì đều sẽ có con đường U Minh mà những tinh thần có dân số hàng nghìn tỷ người thì con đường U Minh đến Địa Giới còn nhiều hơn.
Mặc dù Địa Thư biết trên 500 năm dưới 500 năm, nhưng nó không phải là vạn năng. Nếu biết người đàn ông mặc áo choàng đen là ai và khóa người đó lại thì có thể thấy người đó đã đi đâu trong 500 qua và 500 tới người đó sẽ làm gì.
Nhưng nếu tình huống không biết áo đen là ai, muốn điều tra áo đen đó thì chỉ có thể kiểm tra từng người một trên đường U Minh mà thôi.
Người đàn ông mặc áo choàng đen xảo quyệt như vậy nên có thể sẽ không đi vào từ con đường U Minh đến Tử Vi Tinh vì vậy Trấn Nguyên Tử muốn tìm xem người đó đi vào con đường nào thì không biết phải lật sách mấy trăm năm. Vì thế nên Trấn Nguyên Tử không biết danh tính của áo choàng đen thì cũng không thể làm được gì.
“Ta hiểu rồi, ông trở về nói với Chiến Nhi bảo thằng bé ngồi vững vàng trên bảo tọa Thiên Đế, người áo choàng đen là do người trên Thiên Đình chỉ định, chỉ sợ là không muốn để ta trở về Thiên Giới. Người đó rất có thể đang thèm muốn bảo tọa của Chiến Nhi nên hãy bảo thằng bé cẩn thận.”
Diệp Thiên căn dặn.
“Thần sẽ nói hết lời của Thái Thượng Hoàng một chữ cũng không mất cho Nhân Thiên đại đế!”
“Đi đi.” Diệp Thiên vung tay.
“Vâng, Thái Thượng Hoàng!”
Hoàng Phi Hổ đang định rời đi, nhưng mà lại dừng lại, lấy Kim Thương ra, hai tay dâng lên: “Thái Thượng Hoàng hẳn là không có pháp bảo của Kim Tiên để sử dụng. Nếu Thái Thượng Hoàng không chê thì thần xin tặng thần binh này cho Thái Thượng Hoàng.”
Diệp Thiên cười nói: “Vẫn là Minh Đế chu đáo, vậy thì ta sẽ không khách sáo với ông.”
Rốt cuộc, hắn đã lấy Kim Thương của Hoàng Phi Hổ.
Hoàng Phi Hổ cười: “Trong Thiên Giới có rất nhiều danh gia luyện khí, thần muốn tìm người làm lại thì rất dễ dàng. Điều kiện ở Địa Giới không cho phép, còn cần Thái Thượng Hoàng còn phải tự mình chế tạo như vậy sẽ lãng phí thời gian và tinh lực.”
“Ừ.” Diệp Thiên gật đầu.
Để làm một thần bịn Thiên Thánh cấp một thì ít nhất cũng phải mất một ngàn năm, chưa kể đây vẫn là thần binh Thiên Thánh cấp bốn, đủ để hắn có thể chơi ở đến cảnh giới Đại La.
Sau đó, Hoàng Phi Hổ rời đi.
Diệp Thiên cũng quay trở lại và tiếp tục truy lùng những lão tổ còn lại của sáu giáo.