Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hộ giá! Nhanh hộ giá!”

Diệp Tử Cương cả kinh hô to.

Thực lực của Diệp Tử Cương không mạnh bằng Bảo Bảo.

Lúc này thì có một tướng lĩnh Thái Hư Cảnh dưới trướng Diệp Tử Cương chạy đến, một chưởng vỗ vào người Bảo Bảo.

Bộp!

Bảo Bảo bị một chưởng vỗ bay ra ngoài, nện ở trên bậc thang gần bảo tọa, phun ra một ngụm máu tươi.

Số lượng Lục Đinh Lục Giáp có hạn, chỉ có 12 người.

Bọn người Thần Diệp Hy đâu chỉ 12 người?

Bọn họ tại thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ triệu tập toàn dân mượn binh, đối kháng đại quân ngũ tộc, là ở nơi nguy hiểm nhất tiền tuyến vì thế Lục Đinh Lục Giáp đều ở đây âm thầm bảo hộ lấy bọn họ, cũng không có đem lực chú ý đặt ở nội bộ Tử Vi Tinh.

Dù sao quân địch cũng không có đánh vào Tử Vi Tinh, nội bộ Tử Vi Tinh là an toàn.

“Mang xuống!”

Diệp Tử Cương phất tay.

Lập tức có một đám thị vệ đi qua, đem Bảo Bảo khống chế lại.

“Diệp Tử Cương, ngươi muốn làm thái tử, ta để ngươi làm, nhưng ngươi tuyệt đối không được đầu hàng. Kẻ địch không có đáng sợ như ngươi nghĩ, nhưng đồng thời cũng đáng sợ hơn trong tưởng tượng của ngươi. Bọn họ sẽ không tàn sát tinh thần, nhưng tuyệt đối sẽ giết ngươi, bởi vì ngươi là con trai của phụ hoàng, kẻ địch sẽ không lưu mạng ngươi, ngươi đầu hàng cũng là vô ích, chỉ có thể hại người hại mình ngươi biết không?”

Bảo Bảo vừa giãy giụa, một bên rống giận.

“Hừ!”

Diệp Tử Cương khẽ nói: “Ngươi cái hạng người ham sống sợ chết, sợ đầu hàng bị giết, không tiếc đem tính mạng của người trong thiên hạ đều áp tại việc đối phó kẻ thù, ngươi mới là hại người hại mình, còn hại phụ hoàng.”

“Kẻ địch tàn bạo, bọn họ không đánh vào Tử Vi Tinh liền nhất định sẽ tàn sát tinh.”

“Kẻ địch cũng là người, hơn nữa cũng là người thông minh, biết đánh giá lợi ích nặng nhẹ, tuyệt không có khả năng giết ta.”

“Cho nên, đầu hàng mới là lựa chọn sáng suốt nhất, trên không có lỗi với phụ hoàng bởi vì đầu hàng có thể bảo vệ vợ con của phụ hoàn. Dưới xứng đáng với bách tính, đầu hàng có thể khiến bọn họ miễn trừ tai hoạ ngập đầu.”

“Người sai là ngươi mà không phải là ta, thật không biết phụ hoàng nghĩ thế nào mà lại cho loại người tầm thường như ngươi lên làm thái tử, nếu để cho ta làm thái tử mà nói thì đại quân cũng sẽ không có thương vong lớn như thế.”

“Biết vì quyết sách của ngươi đã khiến cho thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ đánh mất bao nhiêu tính mệnh không?”

“1000 nghìn tỷ! Đã vượt qua 1000 nghìn tỷ! Trái tim của ngươi là làm bằng cái gì, không cảm thấy đau sao?”

Bảo Bảo bị nói không phản bác được, tức giận đến mặt đen hết.

Bảo Bảo giận không kìm được quát: “Diệp Tử Cương, chiến tranh chính là phải chết  người, ai nguyện ý làm nô lệ cho người ta, bị người áp bách, xem như chó mà đối đãi?”

“Ngươi ngay cả dũng khí để đánh một trận cũng không có, kẻ thù đánh vào tới liền đầu hàng, vậy ngươi xứng làm con trai của phụ hoàng sao?”

“Phụ hoàng là loại người đồng ý đầu hàng sao?”

“Không phải, phụ hoàng không phải là người như vậy, vợ con của phụ hoàng, ngoại trừ ngươi ra thì không có người đồng ý đầu hàng!”

“Các em gái Nữu Nữu, Doanh Ngọc, một nhóm tiểu thư khuê các đều đi theo mẹ của các mình chinh chiến sa trường, không tiếc tính mệnh. Tại sao một cái người đàn ông liền chị em của mình cũng không bằng?”

“Còn có chính là, ngươi như đầu hàng, anh Tư Thần của ngươi tuyệt đối sẽ không đồng ý. Đến lúc đó ngươi đầu hàng, Tư Thần không đầu hàng, tính khí của Tư Thần ngươi cũng biết, Tư Thần nhất định sẽ dẫn binh đến đây thanh trừ những thứ này phản nghịch như ngươi đó có biết không?”

“Một khi nội chiến đánh nhau, Tử Vi Tinh tường đồng vách sắt trong nháy mắt sẽ tan rã, kẻ thù sẽ như hồng thủy mãnh thú đồng dạng đánh vào đi vào, lúc kia chờ đợi mọi người chính là chết, ngươi hiểu chưa?”

Diệp Tử Cương giận dữ đánh trả: “Đánh thắng được thì ai sẽ đầu hàng?”

“Chính là do đánh không lại nên mới đầu hàng, không đầu hàng thì mặc người chém giết sao?”

“Thường nói chết vinh còn không bằng sống nhục, huống chi sống sót chính là hy vọng. Dù có là nô lệ thì vẫn còn có cơ hội xoay người làm chủ, liền có thể trùng kiến Bắc Minh hoàng triều, chết rồi thì cái gì cũng không còn!”

Nói đến đây, Diệp Tử Cương khoát tay áo, nói: “Ta không tranh với ngươi nữa, ngươi nói ngươi có lý ta nói ta có lý, giằng co không có ý nghĩa, liền để thực tiễn đi chứng minh đi đến cùng thì người và ta ai đúng ai sai. Ta tin tưởng người sai là ngươi, mà không phải ta!”

Tiếp đó, Diệp Tử Cương phân phó người đem Bảo Bảo giam lỏng.

Hơn nữa hết thảy cung nữ, thái giám của đông cung, còn có vợ con của Bảo Bảo, tất cả đều bị bắt lại.

Ngắn ngủi sau mấy tiếng, toàn bộ hoàng cung, bị Diệp Tử Cương nắm trong tay.

Rất nhanh, chuyện Diệp Tử Cương tạo phản bức thái tử thoái vị tại Tử Vi Tinh cấp tốc truyền ra, tao ra một trận náo động.

“Là do thái tử cự tuyệt không đầu hàng, dẫn đến lục đế tử tạo phản bức thái tử thoái vị sao?”

“Nếu như lục đế tử là phe chủ hòa cướp đoạt vị trí thái tử đối với bách tính chúng ta  mà nói ngược lại là chuyện tốt, ít nhất sẽ không mang đến tử vong không phải sao?”

“Chỉ mong sau khi lục đế tử tạo phản, có thể dẫn dắt người trong thiên hạ đi đến một con đường mới.”

Bách tính của Tử Vi Tinh có sáu bảy phần cũng là đồng ý đầu hàng, cho nên cũng đều ủng hộ Diệp Tử Cương bức thái tử thoái vị.

Tại thành trì khác, Tần Liên Tâm đang hỗ trợ chiêu binh mãi mã biết được Diệp Tử Cương tạo phản bức thái tử thoái vị, hơn nữa thành công, lập tức liền gấp gáp truyền âm cho quân sư. Sau đó cô liền dẫn người chạy về hoàng cung.

Quân sư sau khi nhận được tin tức thì lập tức sắc mặt đại biến.

“Sợ nhất chính là nội loạn, kết quả toàn quân đều đè lại, lại không có ngăn chặn con trai của bệ hạ, cũng là ta khinh suất.”

“Dưới mắt bách tính lòng người bàng hoàng, lục đế tử nhảy ra nâng cao khẩu hiệu đầu hàng sẽ làm rối loạn toàn cục, đến lúc đó vốn liếng để chúng ta đấu với địch cũng bị mất, thực sự là chuyện xấu!”

Hoàng Phủ Tư Thần càng là giận tím mặt.

“Cái tên nghịch tặc Diệp Tử Cương này, thật sự là tội đáng chết vạn lần, ta tuyệt đối không thể để cho âm mưu của hắn được như ý!”

Nói xong thì anh ấy giận dữ ra khỏi đại trướng.

“Thiếu soái, ngài muốn đi làm gì?” Quân sư hỏi.

Hoàng Phủ Tư Thần nói: “Ta phải mang binh đi Hoàng Đô, thuyết phục những kẻ phản nghịch này, tuyệt đối không thể để cho ngàn dặm con đê bị hủy bởi những con kiến này!”

“Tuyệt đối không thể!” Quân sư vội nói: “Tuyệt đối đừng khuyên, một khi khuyên, bách tính biết lục đế tử muốn đầu hàng mà ngài thì không để lục đế tử đầu hàng sẽ nhao nhao chĩa mũi thương về ngài, thậm chí một bộ phận đại quân đều sẽ đứng về phía đối phương.”

“Vậy ta nên làm cái gì? Mặc cho tên phản nghịch đó làm ẩu sao?” Hoàng Phủ Tư Thần hỏi.

Quân sư nghiêm túc lại nghiêm túc nói: “Không thể mặc cho lục đế tử làm ẩu, cũng không thể khuyên. Bây giờ chúng ta chỉ có thể lấy danh nghĩa Diệp Tử Cương tạo phản rồi trực tiếp giết đến hoàng cung bắt một đám phản nghịch Diệp Tử Cương giam cầm!”

“Ta hiểu được!”

Hoàng Phủ Tư Thần nói đi, lập tức dẫn theo đại quân chạy tới Hoàng Đô.

Mà lúc này, trong hoàng cung.

“Giấy không gói được lửa, chuyện bức thái tử thoái vị đã truyền ra ngoài, mẹ vừa đi xem một chút, Hoàng Phủ Tang còn chưa có trở về, mẹ e rằng cô ta đã biết được chuyện con bức thái tử thoái vị. Hơn nữa cô ta nằm mơ cũng đều hy vọng Tư Thần có thể làm thái tử, hiện tại con đã bức thái tử thoái vị, cô ta vừa vặn có thể lấy cớ con tạo phản mà bảo Tư Thần dẫn theo đại quân vây quét con. Nếu như mẹ không có đoán sai, thì đại quân vây đánh con n đoán chừng cũng đang trên đường đến.” Thẩm An Kỳ nói.

“Vậy làm sao bây giờ?” Diệp Tử Cương hoảng loạn: “Tư Thần là thiếu soái, đại quân đều nghe lời của anh ta. Hơn nữa dưới trướng anh ta có danh tướng đông đảo, Mục Toàn Cơ, Quốc trượng gia, Lâm Bá Thiên, Vương Huyền Khôi mấy người đó toàn ở dưới quyền của anh ta. Nếu như anh ta dẫn binh tới bao vây thì làm sao có thể ngăn cản được?”

Thẩm An Kỳ nói: “Con hãy bắt Bảo Bảo, Huân Nhi và con cái của bọn họ làm con tin, những tướng lãnh kia đều là tâm phúc của phụ hoàng con bọn họ sẽ không mặc kệ chết sống của bọn người Bảo Bảo.”

“Tiếp đó lập tức phái người đi cùng quân địch đàm phán đầu hàng, một khi đàm luận thành liền đem tin tức truyền đi. Sau đó bảo mấy mấy đạo quân thủ hạ ở mấy cổng thông tin giải tán đội hình, quân địch liền có thể tiến vào Tử Vi Tinh. Chúng ta lấy thực lực của quân địch liền có thể dễ dàng diệt trừ bọn người Tư Thần.”

“Đến lúc đó thì thiên hạ đại cuộc đã định, con cũng liền có thể ngồi vững ngôi thái tử, nếu phụ hoàng con về không được, sau này con sẽ là tiên đế tiếp theo của Bắc Minh hoàng triều.”

“Ha ha! Mẹ thật thông minh!”

Diệp Tử Cương thoải mái cười to, lập tức phái hai vị đại thần đi cùng kẻ địch đàm phán.

Sau khi hai vị đại thần rời đi không bao lâu, Tần Liên Tâm đã đến ngoài hoàng cung.

Bởi vì hoàng cung bị phong bế, cô vào không được, đứng ngay tại bên ngoài hô lên: “Thẩm An Kỳ! Diệp Tử Cương! Các người làm gì Bảo Bảo rồi! Đi ra! Các người đi ra cho tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK