Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra, Tần Liên Tâm không muốn tham gia vào loại tranh chấp thị phi này. Theo cô thì ai làm thái tử cũng không sao.

Dù sao hai đứa con trai cô cũng là bé ngoan, mỗi ngày thấy mẹ hiền con hiếu thảo thì cô đã hài lòng rồi, cô thật sự không muốn để con trai mình tham gia vào mấy cuộc tranh giành này.

Nhưng mà cô sợ hãi, trong lịch sử của trái đất, những bài học xương máu có rất nhiều. Để tranh giành ngôi vị thái tử, có quá nhiều tiền lệ anh em minh tranh ám đấu, chém giết lẫn nhau rồi.

Nếu Diệp Thiên có thể tọa trấn tại Tử Vi Tinh thì cô cũng không lo lắng rằng mọi thứ sẽ trở nên không thể kiểm soát được. Tuy nhiên, Diệp Thiên thường chạy đi tinh cầu này đến tinh cầu nọ, ai biết được Diệp Thiên có mở chiến trường mới và mở rộng lãnh thổ sau khi chiếm được thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ hay không.

Nếu Diệp Thiên đi mở rộng lãnh thổ và trao thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ này cho Hoàng Phủ Tư Thần thì cô sợ rằng Hoàng Phủ Tư Thần sẽ bất lợi cho Bảo Bảo và Lạc Lạc. Bởi vì trong gia tộc Hoàng Phủ đã có tiền lệ như vậy.

Ông nội của Hoàng Phủ Tư Thần, cựu Bắc Lương Vương đã chết vì các con trai của ông ta tranh giành vương quyền.

Vì vậy dù thái tử là Hoàng Phủ Tư Thần hay là Bảo Bảo và Lạc Lạc thì cũng sẽ rất bất lợi cho Bảo Bảo và Lạc Lạc.

Nếu thái tử là Hoàng Phủ Tư Thần mà Bảo Bảo và Lạc Lạc là con trai cả và con trai thứ của Diệp Thiên, Hoàng Phủ Tư Thần ngồi ở vị trí này thì chắc chắn sẽ lo lắng vị trí của thái tử sẽ bị thay đổi. Nếu ai đó xúi giục hoặc giật dây thì cô sợ rằng Hoàng Phủ Tư Thần sẽ ra tay với Bảo Bảo và Lạc Lạc.

Nếu thái tử là Bảo Bảo và Lạc Lạc mà Hoàng Phủ Tư Thần lại có công về quân sự thì nhất định thằng bé sẽ không phục.

Trong huyết tộc Hoàng Phủ đã có tiền lệ tạo phản, cô sợ Hoàng Phủ Tư Thần nổi tâm muốn khởi binh tạo phản, đến lúc đó nếu không có Diệp Thiên thì Bảo Bảo và Lạc Lạc sẽ rất nguy hiểm.

Vì lý do này, cô ăn không vô ngủ cũng không yên. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì cô quyết định nhúng tay vào. Miễn là Bảo Bảo và Lạc Lạc có được nền tảng vững chắc, thì các yếu tố rủi ro sẽ được giảm bớt.

Cô không muốn các con của Diệp Thiên đấu tranh vì quyền lợi và cô càng không muốn các con của Diệp Thiên vì quyền lợi mà chém giết lẫn nhau. Nhưng mà lo trước tránh họa!

Là một người mẹ, cô muốn đảm bảo an toàn cho con trai mình.

Mà Bảo Bảo và Lạc Lạc thì tương đối bình thường, với tư cách là một người mẹ nếu cô không giúp Bảo Bảo và Lạc Lạc mở đường thì cô sợ rằng khi ngày đó đến thì cô sẽ mất đi hai đứa con trai bé bỏng của mình. Vì vậy, vì con trai cô phải dốc hết sức lực.

Ngay cả khi Diệp Thiên biết chuyện và tức giận thì hắn cũng sẽ chỉ giận cô mà sẽ không giận Bảo Bảo và Lạc Lạc.

Cô phải che mưa gió cho hai đứa con trai của mình.

“Thống trị thiên hạ là điều quan trọng, nhưng mà chiến đấu giành thiên hạ cũng rất quan trọng. Ngay cả Bảo Bảo và Lạc Lạc có thể xuất chúng trong việc trị vì thiên hạ, nhưng lại không có sức mạnh quân sự. Một khi Diệp Thiên chạy ra ngoài để cướp đoạt tài nguyên, anh ấy sẽ mất rất lâu mới trở lại. Mà nếu Hoàng Phủ Tư Thần muốn giành, Bảo Bảo và Lạc Lạc không còn uy tín trong đại quân và cuối cùng sẽ thua thảm hại!”

“Phải biết rằng trong tay có binh lính, trong lòng không hoảng sợ.”

“Cho nên, cháu phải nghe lời ông nội. Dạy Bảo Bảo tìm hiểu việc chính vụ, thằng bé là trưởng tử, nếu chọn một thái tử giữa bọn họ thì nhất định là Bảo Bảo.”

“Vậy thì Lạc Lạc phải đi học quân sự, hai anh em yêu thương nhau từ nhỏ, lại là sinh đôi. Từ nhỏ thì hai đứa luôn là anh nhường em, em nhường anh và chưa bao giờ tranh cướp nhau gì cả.”

“Một trong hai đứa nắm được chính vụ và đứa còn lại nắm được quân sự thì cả hai có thể tương trợ lẫn nhau. Đến lúc đó thì chúng ta có thể vô tư rồi, cháu hiểu chưa?”

“Nếu không thì ngày nào đó tai nạn ập đến, đừng trách ông nội không nhắc nhở cháu. Chúng ta không hại Tư Thần, nhưng cháu vẫn phải chuẩn bị trước, cháu nhất định phải nghe lời ông nội!” Tần Chí Thành nói.

Tần Liên Tâm chìm trong suy nghĩ.

Cuối cùng, cô cũng gật đầu.

Vì con trai thì đây là cách duy nhất!

Kết quả là Lạc Lạc cũng bị không trâu bắt chó đi cày, đã học xong binh pháp Tôn Tử mà mình không muốn học.

Nửa tháng sau.

Diệp Thiên đang ở giữa đại quân, thảo luận chiến lược tấn công Tử Vi Tinh với quân sư và các tướng lĩnh thì Lạc Lạc bước vào.

“Lạc Lạc, lại đây.”

Diệp Thiên cười vẫy vẫy tay.

Lạc Lạc bước tới.

“Ba, con thấy ba ngày nào cũng bận việc quân nên con mang cho ba chén canh gân rồng để ba uống tăng tinh thần.”

Lạc Lạc đặt món canh gân rồng lên bàn.

“Ha ha!”

Diệp Thiên nở nụ cười thoải mái, vòng tay qua vai Lạc Lạc nói: “Đứa con này của bổn tọa rất có hiếu, lại hiểu chuyện. Tuy rằng bổn tọa không mệt lắm, nhưng vì lòng hiếu thảo của con trai khiến cho bổn tọa rất vui vẻ nên chén canh gân rồng này bổn tọa phải uống!”

Dứt lời thì hắn bưng chén canh gân rồng uống cạn.

Các thuộc hạ cũng cười lớn.

Lạc Lạc rất vui khi được ba mình khen ngợi.

Ở trong lòng Lạc Lạc thề trong lòng rằng sau này nhất định sẽ hiếu thảo với ba hơn nữa, như vậy ba sẽ rất vui.

Hoàng Phủ Tư Thần ở một bên nhìn, mặt không hề có cảm xúc gì.

Không ai biết trong lòng Hoàng Phu Tư Thần đang nghĩ gì.

Không lâu sau, Diệp Thiên uống xong chén canh gân rồng thì đưa bát cho Lạc Lạc.

Sau khi cầm lấy bát, Lạc Lạc hỏi: “Ba, con cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, ba có thể cho con nghe ba cùng các tướng quân phân tích trận chiến không?”

“Ồ!”

Diệp Thiên cười hỏi: “Lạc Lạc cũng có hứng thú với việc đánh nhau?”

Lạc Lạc cười: “Con chưa từng chinh chiến, chỉ muốn học hỏi thêm, sau này nếu tình hình cho phép con cũng sẽ giúp ba chia sẻ một phần gánh nặng, để ba không quá mệt mỏi.”

Diệp Thiên cười vui vẻ: “Lạc Lạc có được tấm lòng này thì ba rất vui. Nhưng mà cái việc đánh trận này thì cần phải có lòng dạ tàn nhẫn mà Lạc Lạc có tâm địa thiện lương nên tốt hơn hết là đừng động đến loại chiến trận này để không làm hoen ố trái tim nhân hậu của Lạc Lạc.”

Hắn chỉ cần nhìn một cái liền có thể biết ngay con trai mình có phù hợp với đánh trận hay không.

Trong số những người con trai, có hai hoặc ba đứa thích hợp với đánh trận, nhưng đó không phải là Bảo Bảo và Lạc Lạc. Tư Thần là người tốt nhất, con trai của Thẩm An Kỳ và con trai của Tô Lạc Thiền cũng được.

Nhưng mà thời gian có hạn, hiện tại thì hắn không dạy kịp con trai của Thẩm An Kỳ và Tô Lạc Thiền. Bây giờ nếu tùy tiện đưa họ đi đánh trận thì sẽ chỉ làm cho hai người họ bại trận thêm mà thôi.

Nhưng Tư Thần thì khác, thằng bé đã từng dẫn binh ở Thiên Hoang Tinh và đã có chút kinh nghiệm. Vì như thế nên trong thời gian ngắn là có thể dạy thằng bé làm sao để đánh một trận lớn. Đây cũng là lý do tại sao hắn không dạy những người con trai khác mà chỉ có Tư Thần.

“Ồ.”

Lạc Lạc thất vọng gật đầu.

Điều anh ấy cảm thấy thất vọng không phải là vì ba coi thường mình mà là anh ấy cảm thấy mình đã làm mẹ mất mặt.

“Tôn Thượng nếu Lạc Lạc muốn học thì cứ để cho thằng bé học đi, dù sao thì cũng không có tổn thất gì. Nếu không thì ngài nhìn xem Lạc Lạc thất vọng như thế nào kìa.”

Triệu Thương Thiên nói.

“Đúng vậy Tôn Thượng, hiếm thấy Lạc Lạc hiếu thuận muốn chia sẻ gánh nặng với ngài, ngài cứ để cho thằng bé học đi. Nếu học được thì Tôn Thượng sẽ có thêm một người có năng lực!”

Lâm Bá Thiên cũng nói thêm.

Dưới sự thuyết phục của các tướng lĩnh, Diệp Thiên đã đồng ý.

“Vậy thì Lạc Lạc cứ ngồi một bên lắng nghe, nhìn xem các chú đàm luận đạo binh như thế nào đi.”

“Dạ, ba!”

Lạc Lạc trở nên vui vẻ, lùi tới bên cạnh Tư Thần, cười thân thiện với em trai Tư Thần, sau đó im lặng lắng nghe.

Sau khi đã xác định rõ đường tiến công, Diệp Thiên cho mọi người đi hết, để lại một mình Lạc Lạc.

“Lạc Lạc thấy thế nào?”

Diệp Thiên cười hỏi.

“Cảm thấy thấy rất đơn giản.”

Lạc Lạc gãi đầu cười.

Diệp Thiên vỗ vai Lạc Lạc, nghiêm túc nói: “Con không thể bất cẩn khi đánh trận được, nếu như con thực sự muốn học cách đánh trận thì hãy nghiên cứu binh pháp Tôn Tử. Con cứ bắt đầu với binh pháp đơn giản này và sau đó nói chuyện với các chú. Khi cuộc phản công bắt đầu, ba sẽ dẫn con theo, để con thấy sự tàn khốc của chiến tranh, sau đó con hãy lại cho ba một cái kết luận.”

“Dạ, con sẽ cố gắng học thật tốt.”

Lạc Lạc kiên định nói.

Sau đó, Lạc Lạc đi khỏi lều lớn của đại quân.

“Đứa nhỏ này, tại sao đột nhiên muốn học cách đánh trận rồi? Thằng bé và Bảo Bảo luôn làm mọi thứ cùng nhau, nếu thằng bé muốn học cách đánh trận thì nhưng theo logic Bảo Bảo cũng phải muốn học chứ nhỉ. Tại sao thằng bé đến đây mà Bảo Bảo lại không đến?”

Diệp Thiên khó hiểu.

Sau đó hắn quyết định đi xem Bảo Bảo đang làm gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK