Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đạp Thiên Tà Vương vô cùng kinh ngạc, ông ta vốn là Thái Hư Cảnh đỉnh phong sơ kỳ, cho dù Tôn Long Thịnh và Lan Lăng Vương có thể chống đỡ được, nhưng muốn phá vỡ một chưởng của ông ta khó như lên trời, trừ khi né tránh, để một chưởng đè xuống mặt đất tự phát nổ, bằng không với tu vi của hai người này, không thể nào phá tan được, nói gì chỉ trong thời gian ngắn.

Chỉ là chưởng thứ hai tung ra, chắn ngang tầm mắt, ông ta không nhìn được xuống phía dưới. Không biết là ai động thủ phá vỡ chưởng này. Nhưng có thể khẳng định, chắc chắn có cao thủ ở đây.

Thực lực có thể được xem là ngang hàng với ông ta.

“Nếu như đã có cao thủ ở đây, tại sao không dám chính diện ra tay, mà phải lén lén lút lút, có phải sợ bổn vương?”

Đạp Thiên Tà Vương cau mày trầm ngâm.

Mà một chưởng bị phá vỡ, sẽ phát sinh ra lực phản kích vô cùng mạnh, nguồn năng lượng có thể hủy thiên diệt địa từ trên không trung rơi xuống, giống như cơn lốc hung hãn quét sạch mọi thứ, cho dù là Tôn Long Thịnh và Lan Lăng Vương dùng nhất niệm để ngăn cản, nhưng hai pháp trận vẫn bị vỡ tung. Cả hai bên đều phóng ra đại khí trường cực lớn để chống đỡ, nhưng vẫn không thể khống chế được, khiến cho năng lượng của cái chưởng nổ tung ngay trên đài Đan Long, khiến cho những vị tu sĩ đến tham gia cuộc tuyển chọn ngã rạp lên mặt đất, nhẹ thì phun máu mũi, nặng thì chấn động đến nội tạng.

Vô cùng kinh khủng.

Chỉ duy nhất Diệp Lam Duyên và Thượng Quan Quỳnh Dao được Diệp Thiên ôm vào lòng là không bị tổn hại. Nhưng bị dọa như con nai nhỏ, tim đập loạn xạ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Lợi hại quá!”

Sau khi chống đỡ được chưởng thứ hai, Tôn Long Thịnh mới mở miệng nói chuyện.

Lan Lăng Vương cười khổ: “Đạp Thiên Tà Vương cao hơn chúng ta hai kỳ cảnh giới, không lợi hại chắc? Nhưng mà tôi rất tò mò, là ai phá nát chưởng đó, là một vị cao thủ của quý tông sao?”

“Chắc là vậy.” Tôn Long Thịnh gật đầu.

Lan Lăng Vương khó hiểu: “Nếu như là một vị cao thủ của quý tông, tại sao không ra mặt đẩy lui quân địch mà phải lén lén lút lút, đây là có ý gì?”

“Có lẽ là tông chủ còn chưa quyết định được, nên đánh hay nên hòa.” Tôn Long Thịnh nói: “Dù sao Đạp Thiên Tà Vương không dễ đối phó như vậy, cho dù hai vị lão tổ cùng nhau xuất núi, có thể đẩy lui ông ta,nhưng không thể đánh chết ông ta, lỡ như ông ta quay về gọi Tà Hoàng đến, chúng ta chết chắc.”

“Hahaha.”

Đạp Thiên Tà Vương nhìn xuống, muốn nhìn lén xem là ai đã phá vỡ cú chưởng, không nhìn trộm được, lại nghe trộm được cuộc nói chuyện của Tôn Long Thịnh và Lan Lăng Vương, vô cùng đắc ý bật cười.

“Đến tông chủ của các người còn do do dự dự. Không dám chống đối bổn vương, các người lại không tự lượng sức mình, dám ngăn cản bổn vương giết tên họ Diệp, thật là tội đáng muôn chết.”

“Nhìn bổn vương làm thế nào lấy mạng hai tên các người!”

Dứt lời, Đạp Thiên Tà Vương tung ra pháp thân, hai tay tung ra hai chưởng, vừa lúc bắt được cây roi của Lan Lăng Vương và cây phất trần của Tôn Long Thịnh, mạnh mẽ kéo một phát. Hai người liền bị kéo bay lên, lần lượt xuất ra pháp thân, tay cầm roi da và cây phất trần vươn dài. Để tránh bị kéo vào khoảng cách gần công kích, một tay tung chưởng về phía Đạp Thiên Tà Vương.

“Hừ, kiến mà cũng dám đấu với voi, không biết tự lường sức mình.”

Đạp Thiên Tà Vương hừ lạnh, chớp hai mắt, phóng ra luồng sáng đen to hơn cây cột, phá tan hai chưởng chống đỡ của hai người.

Sau đó hai tay khoanh lại, cuốn cây roi và cây phất trần lại với nhau, cuộn thành một đống, Lan Lăng Vương và Tôn Long Thịnh không chịu được mà thả lỏng tay rơi mất binh khí, hai người va vào nhau.

“Thật đáng sợ!”

Hàng triệu người bên dưới vô cùng bàng hoàng.

“Không hổ là Tà Vương, dùng tay không để điều khiển Đạo vụ đường trưởng lão với Lan Lăng Vương như trẻ ba tuổi, quá đáng sợ rồi!”

“Tông chủ của Thượng Thanh Tông tại sao đến giờ còn chưa đi ra, lẽ nào là sợ Đạp Thiên Tà Vương sao?”

“Nếu như viện binh còn không tới, không ngoài dự liệu Đạo vụ đường trưởng lão và Lan Lăng Vương e là sẽ mất mạng trong tay Đạp Thiên Tà Vương, đến lúc đó chỉ cần một cái chớp mắt của Tà Vương, bọn họ đều phải chết!”

Mọi người đều lâm vào khủng hoảng, nhưng không ai dám chạy đi, tại vì trên không trung còn có mấy trăm tên cao thủ Tà Linh giáo.

Đây đều là những vị Tiên Vương, muốn thoát khỏi con mắt của bọn họ, khó như lên trời.

Hai vị chấp sự Thái Hư Cảnh, còn có hai vị thủ hạ của Lan Lăng Vương, còn có thành chủ, đều đang đề phòng những người của Tà Linh giáo, nhưng không dám chủ động ứng chiến.

Bởi vì, trong vài trăm tên Tà Linh giáo, cũng có vài tên là Tiên Tôn.

“Hai tên già, đi chết đi!”

Lúc này Đạp Thiên Tà Vương cười lạnh, hai mắt lần nữa phóng ra hai luồng ánh sáng đen ngòm, đánh về phía Tôn Long Thịnh và Lan Lăng Vương.

“Không hay rồi!”

Đối diện với hai luồng ánh sáng đang phóng tới. Tôn Long Thịnh và Lan Lăng Vương sắc mặt thay đổi, không buông cây roi và cây phất trần, có trốn cũng không trốn được, nếu như buông tay cây roi và cây phất trần ra thì coi như mất đi.

Hai người nhìn nhau, cuối cùng là luyến tiếc binh khí, lập tức vận lòng bàn tay, đánh về phía hai luồng khí đang hướng tới mình.

Chỉ nhìn thấy hai người đó tung ra một chưởng phát ra hai tầng ánh sáng chín màu, hất tung về phía hai luồng sáng màu đen mạnh mẽ va vào nhau.

Bùm Bùm!

Hai tiếng động lớn vang lên.

Sau đó hai tầng ánh sáng chín màu bị đánh nát, còn hai luồng sáng màu đen vẫn hung hãn, trong nháy mắt đập vào hai người.

“A.”

Hai người đều phát ra tiếng hét thảm thiết, hai lỗ bị đánh phóng ra hai dòng máu tươi.

“Haha!”

Đạp Thiên Tà Vương cười lớn: “Kiến càng lay cổ thụ, các người không biết tự lượng sức mình dám đấu với bổn vương, đúng là tự tìm đường chết.”

Dứt lời, Đạp Thiên Tà Vương cuộn cây roi và cây phất trần lại, kéo mạnh về phía ông ta.

Tôn Long Thịnh và Lan Lăng Vương bị kéo đi.

“Đi chết đi!”

Ông ta tung ra hai chưởng vào ngực của hai người.

Đột nhiên!

Có một luồng sáng chiếu vào hai người họ.

Bùm bùm!

Lại là hai âm thanh cực lớn vang lên, cương khí hộ thể của hai người bị phá tan, hai chưởng này mới thật sự đánh lên ngực của hai người, đánh hai người bay ra ngoài, va vào pháp trận của Thượng Thanh Tông.

Bởi vì pháp bảo hộ thể của hai người vẫn chưa bị đánh tan, cho nên vẫn chưa bị thương.

“Ai?”

Đạp Thiên Tà Vương quét mắt nhìn xung quanh, phẫn nộ rống lên: “Là ai ra tay trong âm thầm?”

Nếu như không phải luồng sáng chín màu làm suy yếu lực chưởng của ông ta, thì chưởng này, dù không đánh chết Tôn Long Thịnh và Lan Lăng Vương thì cũng khiến hai bọn họ lục phủ ngũ tạn bị đánh trọng thương.

Nhưng bởi vì có người âm thầm ra tay, khiến cho pháp bảo hộ thể vẫn chưa bị đánh nát, thật sự khiến cho ông ta phẫn nộ.

“Có người âm thầm giúp đỡ sao?”

Cả đàiĐan Long nghi hoặc.

Những người này tu vi cực kì thấp, đương nhiên sẽ không nhìn ra đượ cao thủ trong đó, chỉ là cảm thấy kinh ngạc mà thôi, làm gì biết ai là người ra tay trong âm thầm.

Nhưng Lan Lăng Vương và Tôn Long Thịnh lại biết rõ.

“Không đứng ra đúng không?”

Sắc mặt của Đạp Thiên Tà Vương vô cùng phẫn nộ: “Được, vậy bổn vương sẽ giết chết tất cả mọi người trên đài Đan Long, ai chưa chết thì chính là kẻ đã âm thầm giúp đỡ.”

Dứt lời, ông ta giáng một chưởng xuống.

Một chưởng cực mạnh, còn mạnh gấp mấy lần hai chưởng trước đó, tốc độ cũng vô cùng nhanh, điên cuồng đè xuống.

Cũng vào lúc này.

Pháp trận Thượng Thanh Tông mở ra.

Một giây sau!

Một thanh kiếm khổng lồ chín màu phóng ra, chém vào cú chưởng, xé nát cú chưởng làm đôi, sau đó vội vàng phóng ra một tầng ánh sáng chín màu bảo vệ đàiĐan Long. Ngăn cản tất cả năng lượng bị kích nổ của cú chưởng đó.

Sau đó, mọi người nhìn thấy một nhóm lão giả ăn mặc chỉnh tề, bước ra từ trong trận.

Trong thời gian ngắn, khiến cho tất cả mọi người xôn sao.

“Là tông chủ đến rồi! Người mặc áo choàng màu tím chính là tông chủ của Thượng Thanh Môn!”

Người ra tay là hai vị lão đạo đứng bên trái và bên phải của tông chủ, hai vị này chắc là lão tổ Bình Minh và lão tổ.”

“Hai mươi tám vị trưởng lão cũng ra ngoài rồi, trận này quá mạnh rồi, nếu như Đạp Thiên Tà Vương còn dám hỗn xược, tuyệt đối sẽ bị đánh như chó.”

“...”

Tất cả mọi người đều hưng phấn trở lại.

Đến cả Diệp Lam Duyên cũng vui vẻ nhảy lên: “Diệp Bắc, chúng ta được cứu rồi, cuối cùng cũng được cứu rồi!”

Diệp Thiên cười, ánh mắt nhìn về phía vị mặc áo choàng màu tím. Trong lòng nói: “Cuối cùng cũng đợi được ông ra ngoài rồi.”

Nhưng mà, hắn không có cảm nhận được sự tồn tại của Bảo Giám Thiên Địa.

“Có thể là ở trong chiếc nhẫn không gian của tông chủ.” Diệp Thiên nghĩ thầm.

Lúc này, vị mặc áo choàng màu tím mở miệng nói: “Đạp Thiên Tà Vương, Thượng Thanh Tông chúng tôi và Tà Linh giáo, ngàn năm nay nước sông không phạm nước giếng, ông đừng có ép Thượng Thanh Tông chúng tôi động thủ, biết điều thì mau rời đi, bổn tọa có thể xem như chưa phát sinh chuyện gì, còn không đừng trách bổn tọa không khách khí.”

“Hừ!”

Đạp Thiên Tà Vương lạnh lùng nói: “Tông chủ Tử Dục, ông luôn mồm nói với Tà Linh giáo bọn tôi nước sông không phạm nước giếng, nhưng lại công khai thu nhận đệ tử họ Diệp, đây không phải là chống đối với Tà Linh giáo chúng tôi sao?”

“Ha Ha.” Tông chủ Tử Dục cười tươi: “Nguyên tắc thu nhận đồ đệ của Thượng Thanh Tông chúng ta trước đây đều như vậy,không xét tên tuổi, chỉ cần phù hợp với tư cách tuyển chọn thì chọn, không phù hợp thì không chọn, không cấm những người họ Diệp tham gia cuộc tuyển chọn, nhưng có mấy người họ Diệp được chúng tôi chọn trúng chứ?”

“Tà Linh giáo các người, nhỏ mọn đến mức chỉ vì vài người họ Diệp có thể trở thành đồ đệ của Thượng Thanh Tông liền tấn công Thượng Thanh Tông, điều này cũng quá cực đoan rồi.”

“Bổn vương không quan tâm.” Đạp Thiên Tà Vương phất tay nói: “Bổn vương không cần biết, có rất nhiều người họ Diệp đến tham gia cuộc tuyển chọn của Thượng Thanh Tông, bổn vương đến đây là để diệt trừ những người họ Diệp này.”

“Các người có thể ngăn cản, nhưng Tà Linh giáo từ nay sẽ là kẻ địch với Thượng Thanh Tông. Đợi ngày Tà Hoàng xuất quan, bổn vương sẽ bẩm báo chuyện này với Tà Hoàng, nói Tà Hoàng đến tính sổ với các người.”

“Bổn vương nói với các người, Tà hoàng đã thành công phá giải được tầng thứ bốn cấm thuật của pháp bảo Thôn Phệ Tinh Không, đợi tất cả mật mã được phá giải hoàn toàn, với thực lựa của Tà Hoàng, lại cóThôn Phệ Tinh Không trong tay, tiêu diệt hết tất cả các người trong Thượng Thanh Tông dễ như trở bàn tay. “

“Đến lúc đó, Thượng Thanh Tông các người không có ai là đối thủ của Tà Hoàng, cũng không ai ngăn cản được sự tàn sát của Tà Hoàng?”

“Đợi đến lúc chết đến nơi, đừng trách bổn vương không nhắc nhở các người.”

“Điều này…” Sau khi nghe lời Tà Vương nói, những vị trưởng lão của Thượng Thanh Tông nhất thời im lặng nhìn nhau.

Đến cả tông chủ của Thượng Thanh Tông cũng cau mày.

“Thế nào tông chủ Tử Dục? Còn muốn bao che cho những người họ Diệp không? Nếu như vẫn muốn bao che, bổn vương lập tức dắt người rời đi, ngày mà Tà Hoàngđến Thượng Thanh Tông, cũng chính là ngày diệt môn của Thượng Thanh Tông, không tin ông cứ đợi đó.”

Nói xong, Đạp Thiên Tà Vương phất tay, hét: “Rút.”

“Đợi đã!”

Tông chủ vội vàng kêu lại, nói: “Các người đợi tôi bàn bạc lại đã, khoan hãy đi.”

“Haha!”

Đạp Thiên Tà Vương nở nụ cười của kẻ dành được thắng lợi: “Được,cho các người một khắc để bàn bạc, sau một khắc, nếu không cho bổn vương câu trả lời, thì đừng hòng níu kéo bổn vương.”

Sau đó, tông chủ và hai vị lão tổ, cùng với một đám người trưởng lão cùng nhau bàn bạc.

“Diệp Bắc, tình hình có thay đổi.” Lan Lăng Vương đến bên cạnh Thượng Quan Quỳnh Dao, sắc mặc nghiêm trọng nói với Diệp Thiên.

“Không quá bất ngờ.” Diệp Thiên cười nói: “Tà Hoànglà Thái Hư Cảnh Đỉnh Phong trung kỳ, chỉ cần phá giải được một nửa mật mã trong hai mươi bốn mật mã của Thôn Phệ Tinh Không, có thể phá giải được đại trận của Thượng Thanh Tông, với thực lực của Tà Hoàng, Thanh Thượng Tông chắc chắn sẽ bị thương vong vô số, tông môn không giữ được, vì vậy không ngoài dự đoán của tôi, bọn họ sẽ thỏa hiệp.”

“Đúng vậy, bổn vương cũng nghĩ như cậu.” Lan Lăng Vương gật gật đầu, đột nhiên hít một hơi, hỏi: “Cậu làm sao biết được Thôn Phệ Tinh Không có hai mươi bốn mật mã?”

Diệp Thiên cười hừ hừ: “Tôi không chỉ biết Thôn Phệ Tinh Không có hai mươi bốn mật mã, còn biết Bảo Giám Thiên Địa có ba mươi sáu mật mã nữa.”

Lan Lăng Vương hít một ngụm, kinh ngạc nói: “Cậu cũng biết Bảo Giám Thiên Địa sao?”

“Biết chứ.” Diệp Thiên cười: “Không phải trong tay Thượng Thanh Tông của tông chủ sao?”

Lan Lăng Vương gật gật đầu: “Nghe nói tông chủ đã tiêu tốn một nghìn năm, mới phá giải được hai mật mã, nhưng mà cho dù chỉ có hai mật mã, nhưng cũng vô cùng lợi hại, năm đó Thôn Phệ Tinh Kkông của Tà Hoàngcũng phá giải được hai mật mã, còn đến Thanh Thượng Tông làm loạn, bị Bảo Giám Thiên Địa đánh lui.”

“Haha!” Diệp Thiên cười nói: “Thôn Phệ Tinh Không là do tôi chế tạo ra, sau đó Bảo Giám Thiên Địa cũng được tôi tạo ra, tuy rằng đều là pháp bảo tối cao, nhưng uy lực Bảo Giám Thiên Địa mạnh hơn Thôn Phệ Tinh Không rất nhiều.”

“Cái gì?” Lan Lăng Vương nghe xong, hai tròng mắt như muốn lọt ra ngoài: “Bảo Giám Thiên Địa và Thôn Phệ Tinh Không là do cậu tạo thành? Thật hay giả vậy Diệp Bắc, trò đùa này của cậu không buồn cười tý nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK