Hai ngày sau, Diệp Thiên đến Huyền Đế Tông tại Phụng Thiên thành.
Giống với Hải Lăng thành, Phụng Thiên thành cũng không có tường thành, tu sĩ có thể tùy ý ra vào.
“Chủ nhân, tòa cung điện kia là hành cung của Đế Tử.”
Trương Tử Phòng chỉ về một hướng.
Thú Kim Lân mắt xanh lập tức hóa thành một đạo quang, bắn vào tòa hành cung kia.
Kết quả, đạo quang đó vừa rơi xuống đất liền có một thanh âm đột ngột vang lên.
“Tôi đợi các người hai ngày, rốt cuộc cũng tới.”
Diệp Thiên quay quanh tìm nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy một lão giả cười như không cười đi ra từ một tòa cung điện.
“Chủ nhân, đây là Chu quản gia - quản gia của Đế tử hành cung.” Trương Tử Phòng phát thần niệm cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhận được thần niệm, sau đó hỏi: “Ông biết chúng tôi muốn tới đây?”
“Ha hả.”
Chu quản gia cười nhạt vài tiếng, nói: “Đế tử kêu tôi đứng đây đợi cậu, nói với cậu mấy câu, hiện giờ tam đại thần giáo bất hủ toàn Bắc Hàn đang lùng bắt cậu, với thực lực của cậu, khẳng định không phải là đối thủ của tam đại thần giáo bất hủ đó, nếu không đã sớm giết đến Thiên Đế tông, cứu hai đứa con trai của cậu.”
“Cho nên Đế tử hy vọng cậu đừng làm hại Thẩm An Kỳ, ngay cả khi Đế tử đem Thẩm An Kỳ trả lại cho cậu, với thực lực của cậu hiện tại cũng không thể bảo đảm chu toàn cho cô ấy, vì an toàn của Thẩm An Kỳ, Đế tử đã đưa cô ấy đi rồi, hy vọng cậu có thể tìm được cơ duyên khác.”
“Nếu ngày nào đó cậu không chết, có được cơ duyên, tu vi lớn mạnh, cứu được hai đứa con trai của cậu ra, đến lúc đó hãy quay lại Phụng Thiên, Đế tử sẽ trả lại Thẩm An Kỳ hoàn hảo không chút hao tổn gì cho cậu, nếu cậu chết, Đế tử sẽ thay cậu chăm sóc Thẩm An Kỳ một đời một kiếp, quyết không phụ cô ấy.”
Nói đến này, Chu quản gia ra vẻ tiễn khách: “Đi tìm cơ duyên của cậu đi.”
Diệp Thiên nghe vậy, cảm thấy Huyền Đế Tông nói cũng không phải không có lý, hiện tại tam đại thần giáo bất hủ theo dõi anh, bắt đầu lùng bắt anh, dẫn theo Thẩm An Kỳ sẽ chỉ làm cô vướng bận thêm mà thôi.
“Vậy nhờ ông chuyển lời đến Đế tử, một ngày nào đó, Diệp Bắc Minh tôi sẽ cứu con trai của tôi ra, đến lúc đó sẽ lấy toàn bộ Bắc Hàn đổi An Kỳ với anh ta.” Diệp Thiên ôm quyền.
“Tôi sẽ thay mặt cậu chuyển lời.” Chu quản gia cũng ôm quyền lấy lễ, sau đó nhìn về phía Trương Tử Phòng, nói: “Trương Tử Phòng, thần bài của mọi người đều đã nát, chỉ có thần bài của cậu không hề hấn gì, Huyền Đế suy đoán có thể cậu là tù binh nhưng ông không thể nói ra bên ngoài, chuyện này sẽ làm mất mặt mũi của Huyền Đế Tông, Huyền Đế đã bóp nát thần bài của cậu, ý nghĩa là gì, tôi nghĩ cậu hiểu rõ.”
“Đế tử biết cậu là nhóm người đầu tiên ủng hộ vị trí trưởng lão của ngài ấy, ngài ấy nhờ tôi chuyển lời tới cậu, đừng bại lộ thân phận, nếu không Huyền Đế chắc canh sẽ diệt trừ cậu.”
Trương Tử Phòng nghe xong chấn động: “Sao Đế tử biết tôi là Trương Tử Phòng?”
“Ha hả.” Chu quản gia cười gượng nói: “Đế tủ tin tức linh thông, nghe Diệp Bắc Minh gọi cậu là lão Trương, ngài ấy đoán cậu CÓ thể là Trương Tử Phòng, quả nhiên khi Diệp Bắc Minh tới đây, càng không thể nghi ngờ cậu là Trương Tử Phòng.”
Trương Tử Phòng gật đầu, nếu ông ta không phải Trương Tử Phòng, Diệp Bắc Minh sao tìm được nơi này.
“Nhờ ông chuyển lời tới Đế tử, Trương Tử Phòng tôi có chết, cũng sẽ không bại lộ thân phận, làm Huyền Đế Tông hổ thẹn vì tôi.” Trương Tử Phòng ôm quyền, vẻ mặt kiên định nói.
“Hy vọng cậu nói được làm được.”
Chu quản gia nói, lần nữa làm động tác tiễn khách.
Diệp Thiên không nói hai lời, cưỡi Thú Kim Lân mắt xanh rời đi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhoáng cái đã là 5 năm sau.
5 năm này, Diệp Thiên bị tam đại thần giáo bất hủ vây, chặn, truy đuổi không biết bao nhiêu lần.
-
Hơn nữa, tất cả những người đó đều là Thiên Quân hóa thần cảnh viên mãn, đông nghịt người, chia làm mấy chục tổ ở toàn Bắc Hàn đi kiếm anh.
Cũng may Thú Kim Lân mắt xanh chạy nhanh, bọn họ lại phân tán, cũng không uy hiếp đến anh..
Đương nhiên, Chưởng quỹ Vương vẫn luôn thực hiện lời hứa, mỗi ngày Tiên Hải Mê Tung xuất hiện ở đâu, Chưởng quỹ Vương đều sẽ phát truyền âm nói cho anh biết.
Thật không may là mỗi khi Tiên Hải Mê Tung xuất hiện, không có chỗ nào gần anh, tuy anh đã gặp Tiên Hải Mê Tung bảy tám lần, cũng đi vào hai lần, nhưng thời gian đều không đủ, còn chưa đi xong, Tiên Hải Mê Tung liền biến mất.
anh
Nhưng Diệp Thiên cũng không từ bỏ.
Mà lúc này, tổng đàn Thiên Đế tông.
“Tên Diệp Bắc Minh này khó bắt thật, tọa kỵ của anh ta có tốc độ quá nhanh, năm năm qua, chúng ta cũng gặp anh ta hơn trăm lần, lần nào cũng để anh chạy thoát, cứ như vậy, không biết khi nào mới có thể bắt lấy anh ta.”
“Đúng vậy, quá khó khăn, con yêu thú kia tốc độ gấp ba chúng ta, chưa kịp động thủ giết anh ta, một giây sau đã không còn thấy bóng dáng.”
“Mấu chốt là Thiên Quân hóa thần cảnh viên mãn không đủ, có sáu mươi người, lại phân ra nhiều tổ như vậy, muốn vây quanh Diệp Bắc Minh cũng khó, tôi nhiều lần đưa một trăm Thiên Quân hóa thần viên mãn của tam đại thần giáo bất hủ, dốc toàn bộ lực lượng đi lùng bắt, nhưng cũng không được, cứ như vậy, tôi cũng không còn hứng thú tiếp tục lùng bắt Diệp Bắc Minh.”
“......”
Mười mấy Thiên Quân hóa thần cảnh viên mãn không có chức vụ ở Thiên Đế tông, bọn họ không ngừng làm trò oán giận trước mặt Thiên Đế, chỉ cảm thấy quá khó khăn.
“Đừng nhụt chí, Diệp Bắc Minh bị đuổi giết, người ta còn chưa từ bỏ, các người là kẻ đuổi giết, cũng không cần lo lắng bị cậu ta cắn ngược lại, cần gì phải ủ rũ cụp đuôi như thế?” Thiên Đế an ủi nói.
“Thiên Đế!” Một cao thủ hóa thần cảnh viên mãn nói: “Không phải chúng ta không thay tông môn làm việc, thật sự là không có hy vọng bắt lấy Diệp Bắc Minh, yêu thú kia chạy quá nhanh, cứ truy lùng như vậy, một trăm năm, một ngàn năm, cũng sợ không đuổi được.”
“Hơn nữa, Diệp Bắc Minh từng vào Tiên Hải Mê Tung hai lần, lỡ đâu có một ngày đuổi theo anh ta, còn anh ta gặp được cơ duyên, tu vi phát triển, không phải chúng ta chết chắc rồi sao?”
“Cho nên ý tôi là chúng ta phải nghĩ biện pháp, hấp dẫn Diệp Bắc Minh đến một nơi nào đó, bày ra mai phục, chờ anh ta vừa đến, vây quanh anh ta lại, đây mới là kế sách tốt nhất!”
Lời này vừa ra khỏi miệng, mọi người đều cảm thấy có lý.
Ngay cả Thiên Đế cũng gật đầu, nhìn mấy trăm thành viên Thiên Đế tông trong đại điện, hỏi: “Các ngươi ai có biện pháp, dẫn dụ Diệp Bắc Minh tới một chỗ nào đó để tiêu diệt?”
Mọi người vò đầu bứt tai suy nghĩ.
“Bẩm Thiên Đế, tôi có biện pháp!”
Thật lâu sau, Đế tử đột nhiên đắc ý tươi cười đứng dậy.
“Biện pháp gì?” Thiên Đế hỏi.
Đế tử nói: “Tôi vốn định đề nghị, lấy con trai của Diệp Bắc Minh làm mồi nhử, dẫn dụ Diệp Bắc Minh tới cứu, sau đó vây bắt anh ta. Nhưng suy xét đến làm như vậy có khả năng sẽ khiến cho con trai của anh ta chết khi chiến đấu như vậy, vậy mất nhiều hơn được.”
“Kết quả là, tôi đột nhiên nghĩ đến, Đế tử Huyền Đế Tông Ngô Cẩm Trình, trong tay ông ta có một người phụ nữ là người vợ thứ hai của Diệp Bắc Minh, lấy cô ta làm mồi nhử Diệp Bắc Minh tới ứng cứu, nếu Cô ta có chuyện gì, cùng lắm thì Ngô Cẩm Trình sẽ khóc một hồi rồi thôi.”
“Cho nên tôi khẩn cầu Thiên Đế, phát truyền âm cho Huyền Đế Tông, kêu bọn họ giao nộp người phụ nữ của Diệp Bắc Minh ra, thiết lập mai phục dẫn dụ Diệp Bắc Minh!”
“Hay lắm!”
Thiên Đế nghe xong rất vừa lòng, lập tức mệnh lệnh nói: “Thất trưởng lão, mau truyền tin cho Huyền Đế Tông.”
“Vâng! Thiên Đế!”
Thất trưởng lão lập tức xoay người.
“Thất trưởng lão đợi đã!”
Đế tử đột nhiên gọi lại, nhắc nhở nói: “Hiện tại trong Huyền Đế Tông, tất cả đều là nanh vuốt của Ngô Cẩm Trình, mong thất trưởng lão tự mình đi một chuyến, giáp mặt với Huyền Đế nói chuyện này, nếu lỡ bị Ngô Cẩm Trình biết, anh ta sẽ giấu nhẹm người phụ nữ kia đi, không dễ bắt được.”
Ba ngày sau, thất trưởng lão đến Huyền Đế Tông, đem việc này báo cho Huyền Đế.
Huyền Đế nghe xong khiếp sợ: “Không nghĩ tới Cẩm Trình mang người phụ nữ kia về từ trái đất lại là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!”
Sau đó, Huyền Đế tự mình mang theo hộ vệ bên người, đi đến hành cùng vùng ngoại ô của Đế tử.
Lúc này, trong hành cung. “Đế tử, tôi tới Bắc Hàn đã mười năm, đưa tôi trở về trái đất có được không? Tôi thật sự rất nhớ người thân của tôi, giờ chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là hình ảnh bọn họ, coi như tôi cầu xin anh, đưa tôi về trái đất một chuyến có được không?”
Thẩm An Kỳ đau khổ cầu xin Huyền Đế Tông Đế tử Ngô Cẩm Trình.
Ngô Cẩm Trình cực kỳ khó xử, nói: “An Kỳ, không phải tôi không muốn đưa em quay về, là Huyền Đế không cho tôi đến trái đất.”
“Vậy anh đưa tôi đến Chiến hạm tinh không có được không, tôi tự mình trở về, được không?” Thẩm An Kỳ hỏi.
“Em tự đi tôi không yên tâm.” Ngô Cẩm Trình lắc đầu nói: “Không có tôi bên cạnh, em đi cứu người của Tuyết Thần Tông, người của Thiên Đế tông sẽ giết chết em.”
Cậu ta còn chưa nói cho Thẩm An Kỳ biết chuyện Phân giáo ở Trái đất bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt.
Không ngờ cậu ta vừa thốt ra, một thanh âm đột ngột vang lên.
“Cảnh Trình à, bổn tọa phải nói với con thế nào mới tốt đây? Đối xử với thần nữ không nóng không lạnh, lại có tình ý với một phụ nữ có chồng ở trái đất, biết rõ người đàn ông của cô ta giết hại mấy vạn đệ tử của tông chúng ta nhưng vẫn không giao nộp Cô ta ra ngoài, ẩn giấu nhiều năm như vậy, con còn muốn là Đế tử không?”