Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đến đến đến!”

Ngay sau khi thành chủ rời đi, Trần Tiên Công nâng ly và nói: “Thầy Diệp, chúng ta đừng nghe mấy chuyện bên ngoài nữa, chúng ta chỉ cần uống rượu ngon. Mặc kệ động Càn Khôn gì đó đi, hãy cứ uống rượu của chúng ta thôi, mặc kệ chuyện bên ngoài cho thành chủ đi giải quyết đi.”

“Đúng vậy! Chúng ta đừng phá vỡ nhã hứng của chúng ta vì một chút lộn xộn bên ngoài!”

Đậu Tiên Hầu cũng nâng cốc.

“Thầy Diệp, chúng ta kính thầy!” Mọi người mời Diệp Thiên nâng ly chúc mừng.

“Ha ha!”

Diệp Thiên nở nụ cười thoải mái và nâng ly chúc mừng với mọi người.

Có nhiều học trò hơn, đường đi rộng hơn và trong số học trò của hắn có cả công tước, hầu tước và thành chủ, họ đều là những nhân vật có mặt mũi trong tiên tộc, có tới 80 người nằm trong Thái Hư Cảnh trở lên, trong đó có cả chín người là Thái Hư Cảnh viên mãn!

Sợ cái rắm, hắn cũng không sợ chút nào, cứ uống rượu xong rồi.

“Ba, đừng uống nữa.” Đóa Đóa ở bên cạnh nói nhỏ.

Đừng đánh giá thấp rượu của đại lục Thiên Thánh, nó mạnh hơn rất nhiều so với rượu của Tử Vi Tinh, ngay cả Diệp Thiên cũng có thể say được.

Rượu ở đây là dành cho tiên nhân, cũng giống như rượu của Trái Đất là rượu dành cho người ở Trái Đất vậy, uống quá chén sẽ say, không bỏ được và phải ngủ một giấc nửa chừng một ngày để giải rượu.

Tửu lượng tốt thì uống mấy trăm cốc cũng say, tửu lượng không tốt thì uống mấy chục cốc cũng say.

Vậy nên Đóa Đóa sợ ba mình say rượu, lỡ có Kim Tiên xông ra giết người cướp hàng thì sao?

Diệp Thiên cười nói: “Yên tâm đi, ba biết chừng mực.”

“Vậy thì tốt.” Đóa Đóa mỉm cười, ăn sơn hào hải vị của tiên tộc, đây quả thật rất ngon, còn ngon hơn nhiều so với món ngon của Tử Vi Tinh, tôm hùm ở đây cũng là một món ngon!

Sau ly rượu, chưa đợi mọi người trò chuyện.

Thành chủ vội vàng chạy về chính điện.

“Làm sao vậy, đuổi người đi rồi sao?” Trần Tiên Công hỏi.

Thành chủ trả lời: “Trần Tiên Công, có rất nhiều cao thủ ở bên ngoài, tất cả đều là cao thủ hàng đầu từ các gia tộc hạng nhất. Thậm chí là tiểu vương gia của Bình Tây Vương phủ cũng dẫn Ngũ Hành Tiên Quái của Bình Tây Vương phủ đến đay rồi, nên tôi mau mau trở về bàn bạc.”

Hít!

Trần Tiên Công hít một hơi thật sâu.

Nếu nói chỉ có cao thủ của gia tộc hạng nhất mới đến, ông ta đường đường là công tước được tiên hoàng sắc phong, lão tướng trên chiến trường, lập được nhiều kỳ công đúng ra thì cũng đủ dọa họ sợ mất mật.

Nhưng tiểu vương gia của Bình Tây Vương phủ lại mang theo các cao thủ của vương phủ đến, điều này khiến ông ta cảm thấy có chút khó giải quyết.

Đương nhiên, ông ta là một tiên công, xét về địa vị thì cao hơn tiểu vương gia, nhưng dù sao tiểu vương gia có Bình Tây Vương phủ chống lưng, ông ta ít nhiều cũng có chút kiêng tị.

Bình Tây Vương này cũng không phải là Bình Tây Vương bình thường.

Bình Tây Vương của tiên tộc có lai lịch rất lớn, chỉ huy 1/5 đại quân của tiên tộc, là một trong các tiên vương đang nắm giữ trọng binh. Đồng thời ông ta là tiên vương có tu vi cao hơn nhiều và có địa vị nổi bật hơn rất nhiều so với người khác.

Đó là lý do tại sao Trần Tiên Công hít một hơi lạnh và trong lòng cảm thấy rất rợn tóc gáy.

“Bọn họ đến đây làm gì vậy?” Đậu Tiên Hầu hỏi.

Thành chủ trả lời: “Họ nói rằng vài ngày trước, những người khi động Càn Khôn xuất hiện và buộc người của Khang Vương phủ phải rút lui để đi vào lấy bảo vật trong động Càn Khôn ở trong đây thì phải ra ngoài giao nộp, nếu không thì sẽ gặp họa sát thân.”

An Tiên Hầu giận dữ đập chùy lên trên bàn: “Tiên hoàng có quy định rằng chỉ cần động Càn Khôn xuất hiện trên lãnh thổ của tiên tộc, chỉ cần người nào có sức mạnh có thể ép người khác rút lui thì có thể lấy được bảo vật trong hang động Càn Khôn cho mình.”

“Bất kể lần này ai là người đã bức lui Khang Vương phủ thì bảo vật mà người ta lấy được bằng sức lực của mình sẽ được sở hữu hợp pháp. Làm sao có thể vì ghen tị mà đến cướp lấy?”

Trần Tiên Công thở dài và nói: “Tiên tộc chúng ta có tư chất tổng thể cao hơn nhiều so với nhân tộc, số vụ cướp bảo vật trung bình hàng năm bằng một phần vạn của nhân tộc.”

“Nhưng mà không phải là không có, luôn có những người không muốn nhìn thấy người khác tốt, luôn thích không làm gì mà được hưởng. Bình Tây Vương phủ là một trong số đó, ông ta rất độc đoán, vơ vét của cải và thậm chí cướp phụ nữ, tiên hoàng niệm tình ông ta có công lao mà một mắt nhắm, một mắt mở cho qua. Tiểu vương gia của Bình Tây Vương phủ thì giống hệt Bình Tây Vương, rất kiêu ngạo và độc đoán, muốn cướp bảo vật của người khác rồi thì cũng ai có thể lay chuyển được hắn.”

“Ừ!” Nhiều người gật đầu.

Trần Tiên Công lúc này mới liếc nhìn những người có mặt, hỏi: “Ai là người lấy được bảo vật trong động Càn Khôn xin hãy đứng lên, đừng đưa hết, tôi sẽ nói giúp vài lời lấy một nửa trong đó và đưa chúng đi để tránh rắc rối.”

Ngay sau khi câu nói này được phát ra, mọi người anh nhìn tôi và tôi nhìn anh, nhưng họ không biết đó là ai.

Lúc này, Tiêu Cẩm Sắc cười khổ: “Mọi người, thật ra không phải ai khác lấy được bảo vật trong động Càn Khôn, mà là thầy Diệp mà chúng ta ngưỡng mộ.”

“Cái gì?” Mọi người đều sững sờ.

Mọi ánh mắt đều tập trung vào Diệp Thiên, ngạc nhiên, sửng sốt, nghi ngờ và khó tin.

Khang Vương trong nhóm vương gia của tiên tộc cũng xem như là người dưới đáy, nhưng dù sao thì cũng là vương gia, là Kim Tiên. Trong vương phủ cũng có rất nhiều cao thủ, có thể bắt nhân mã của họ rút lui và lấy được bảo vật trong động Càn Khôn thì đúng là không phải Thái Ất thì không làm được, ít nhất là Kim Tiên. Cho dù không phải là Kim Tiên thì cũng phải dựa vào pháp bảo, công pháp mạnh để có thể tung ra thực lực nửa bước Kim Tiên.

Thầy Diệp thật sự lợi hại như vậy sao?

Theo lý mà nói thì văn nhân sẽ không biết võ hoặc là không giỏi võ, mà người giỏi võ sẽ không văn, hoặc văn không giỏi.

Người văn võ song toàn thì vẫn có, nhưng mà hiếm vô cùng.

Đối với những người tinh thông văn võ đến mức người ta khâm phục thì vẫn chưa xuất hiện trong tiên tộc.

Giống như Thương Tùng Tiên Nhân, văn chương cao cường, nhưng về võ thì chỉ là Thái Hư viên mãn mà thôi, tuy rất mạnh mẽ nhưng cũng không đến nỗi công tước và hầu tước gọi ông ta là thầy.

Trình độ văn chương của Diệp Thiên giống như một người trời sinh, vì vậy Trần Tiên Công và những người khác ngưỡng mộ hắn đến mức sẽ không ngần ngại gọi hắn là thầy.

Nhưng mà nếu như võ của Diệp Thiên cũng tài giỏi ngang đó hoặc lợi hại hơn thì đúng là kinh người.

Phải biết rằng, con người không thể nửa vời.

Người học văn thì học văn, học võ thì học võ, người học văn lẫn võ nói chung đều khó thành. Trước hết là không đủ nghị lực, nên thường chuyên về mặt này, mặt kia còn lại thì coi như một sở thích. Những người giỏi cả hai mặt là cực kỳ hiếm, chỉ có một số ít người có thể thành công.

Mà việc Diệp Thiên có thể đẩy lui cao thủ của Khang Vương phủ thì không phải có nghĩa là trình độ văn học và võ thuật của hắn đã đạt đến đỉnh cao?

“Khụ...”

Diệp Thiên lúc này mới ho khan một tiếng, đứng lên nói: “Bảo vật trong động Càn Khôn giới đúng thật là ta lấy được. Ai tôn ta một thước ta sẽ bồi lại một trượng, kẻ nào coi thường ta thì bất luận kẻ đó là ai thì ta cũng sẽ không cho người đó bất kỳ mặt mũi nào.”

“Vì vậy, ta cũng không quan tâm những người bên ngoài là ai, đánh đến cửa  và yêu cầu ta giao kho báu, nếu không thì sẽ giết ta. Điều này chính là thiếu tôn trọng ta, xem tôi là đứa trẻ sao, bảo tôi giao kho báu thì tôi sẽ phải giao ra?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK