“Đúng rồi, bệ hạ, người còn chưa nói làm thế nào mà người có thể vào cõi Atula.”
Thái Úy nói.
Quân thần nhận nhau, có rất nhiều điều để nói.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, cũng không ngạc nhiên nữa mà lấy lại tinh thân, nói tiếp: “Khi ta đi vào Tiên Giới, sống ở Ngũ Trang Quán một thời gian, thì trẫm phi thăng trở thành Thái ất kim tiên, Trấn Nguyên đại tiên đã đưa trẫm và con gái an bài tại một đạo quán tại thành Trường An để tu luyện.”
“Ngay từ lúc mới vào đạo quán, vì thực lực của trẫm thấp nhất nên tôi đã bị Na Tra và con cháu của những trọn thần trên thiên đình bắt nạt. Người trẻ tuổi, đánh qua đánh lại cũng là chuyện bình thường, ta cũng không quan tâm lắm, nên cũng đã đánh lại bọn họ.”
“Vì thế trẫm và bọn họ cứ đánh lẫn nhau hết lần này đến lần khác, dù sao cũng chỉ là đùa giỡn. Trong đạo quán trẫm lại quen biết cháu gái của Văn Trọng. Trẫm và cô ấy từ quen biết nhau đến tìm hiểu sau đó yêu nhau, cuối cùng cũng bàn đến chuyện kết hôn.”
“Ngay lúc trẫm đến nhà họ Văn để đặt sính lễ. Ngọc Đế truyền thánh chỉ đến, muốn gả cháu gái của Văn Trọng là Tuyết Kỳ cho con trai của Dương Tiễn. Cả trẫm và Tuyết Kỳ đều không đồng ý, nhưng đó là thánh chỉ, nên không thể cãi lời, nếu không sẽ phạm tội khi quân. Rơi vào đường cùng, trẫm và Tuyết Kỳ mang theo con gái trẫm Đóa Đóa bỏ trốn.”
“Lần bỏ trốn này, đã trở thành chuyện lớn, Ngọc Đế đã phái Thiên binh và Thiên tướng đến bắt trẫm và Tuyết Kỳ. Vì vậy, trẫm đã ở Nam Chiêm Bộ Châu truyền thụ binh pháp, thành lập thế lực riêng của mình, chống lại Thiên Đình. Thiên Đình phái mười vạn thiên binh, sau đó lại ngàn vạn thiên binh, rồi đến vài tỷ thiên binh,... cuối cùng là hàng trăm tỷ thiên binh đến giao chiên, nhưng đạo quân của trẫm đều dành chiến thắng.”
“Bọn họ không còn cách nào khác để đối phó với trẫm thì phái Thái Thượng Lão Quân đến dùng Hồ Lô Tử Kim bắt Tuyết Kỳ và con gái của trẫm, sau đó đưa đến đạo tràng Thiết Hạ ở thành Trường An để dụ trẫm đến cứu.”
“Trẫm không thể không quan tâm để vợ con mình, nên đã mang theo người đến đạo tràng cướp người. Ông nội của Tuyết Kỳ là Văn Trọng nghe thấy vậy cũng đã đến giúp. Nhưng gặp phải mai phục và đã chết, cuối cùng mọi chuyện càng ngày càng lớn, đã đến tai của Tam Thanh, cũng may là Thông Thiên Giáo Chủ đứng về phía trẫm, nên trẫm mới có thể đưa vợ con của mình đi. Nhưng là bởi trên Thiên Đình đều là Xiển Giáo của thiên hạ, nên lời nói của Tiệt Giáo không có mấy trọng lượng, giúp trẫm rời đi đã là cực hạn của Thông Thiên Giáo Chủ, cho nên trẫm, vợ và con gái vẫn bị Thiên Đình đuổi giết.”
“Vì Cửu Tọa Thần Sơn của Thiên Giới đều niêm phong trong trí nhớ của trẫm, mỗi một cái đều được trẫm ghi nhớ sâu sắt nên tu vi của trẫm ngày càng tăng cao. Nên trẫm vừa trốn vừa mở Thần Sơn trong trí nhớ. Khi ở núi Mã Sơn, vợ của trẫm, Tuyết Kỳ đã bị người của Thiên Đình tấn công khiến cho ngọc Hương Tiêu bị tổn hại. Sau đó khi ở núi Trì Quang, thì bị người của phật môn chặn lại, trẫm đã cùng tứ đại Bồ Tát chiến đấu quyết liệt, sau đó Như Lai đuổi đến, đã chụp cho trẫm một chưởng xuống đất, trẫm nghĩ mình đã bị đánh chết, nhưng không ngờ lại bị đánh đến cõi Atula. “
Nói đến đây, Diệp Thiên dừng lại.
Trước đây hắn không có ký ức trong tế đàn, đó là ký ức của Đông Hoàng Thái Nhất, sau khi nhận lại các cựu binh, hắn mới biết bản thân hắn chính là chuyển thế của Đông Hoàng Thái Nhất, mà ký ức trong tế đàn cũng không phải ký ức của người khác, mà là ký ức của hắn trong kiếp trước.
Đây đều là những thuộc hạ trung thành với hắn, hắn cũng không việc gì phải giấu giếm họ, nên đã nói cho họ biết hết tất cả.
Kết quả là các thuộc hạ sau khi nghe xong thì đều rất tức giận.
“Xem ra, Hồng Quân biết bệ hạ là chính là chuyển thế của Tiên Đế, nên muốn giết bệ hạ!”
“Lão tặc Hồng Quân thật sự là một tên gian xảo, thật đáng ghét!”
“Không ra ngoài được, chứ nếu ra được, thể nào chúng ta cũng phải lật tung cả Thiên Đình lên!”
Mặc dù họ đang ở trong cõi Atula, nhưng mỗi ngày đều có linh hồn ma quỷ bị đánh vào cõi Atula, vì vậy họ biết rất nhiều về những gì đang xảy ra với thế giới bên ngoài, họ đều biết rằng Hồng Quân một tay che bầu trời nắm trong tay chư tiên vạn giới.
Sỡ dĩ Hồng Quân có được vị trí như ngày hôm nay, đều không phải tự tay mình gầy dựng mà là nhờ nghĩ trăm phương ngàn kế để giết Thái Nhất. Nếu Thái Nhất không chết, sẽ không có chuyện Thiên Giới rơi vào tay Hồng Quân.
Thế nên bọn họ nghĩ rằng Hồng Quân hẳn đã phát hiện ra rằng Diệp Thiên là hóa thân của Thái Nhất. Đó là lý do tại sao ông ta cố gắng giết Diệp Thiên bằng bất cứ giá nào, vì ông ta sợ rằng nếu Diệp Thiên có thể lấy lại trí nhớ và tu vi thì địa vị của Hồng Quân sẽ bị lung lay.
Ai cũng sẽ nghĩ đến lợi ích riêng của mình, thần tiên cũng không ngoại lệ.
Đặc biệt là quyền lực, dù cho là người hay là thần thánh, ngồi lâu quen rồi sẽ không muốn bị người khác cướp mất.
Hồng Quân vì để bảo vệ lợi ích này của mình mà đã không ngần ngại ra tay với Hạo Thiên, mà Hạo Thiên vốn là học trò của ông ta. Đến học trò của mình ông ta còn không buông tha đừng nói đến một người sư huynh.
Tóm lại, để mãi ở trên vị trí này, thì dù là người thân thiết như thế nào, nếu dám mơ tưởng đến vị trí đó, vậy thì chỉ có thể đẩy người đó vào chỗ chết!
“Đúng rồi, thưa bệ hạ, người đã vào cõi Atula từ chỗ nào, người có biết lối ra khỏi cõi Atula không?” Atula hỏi.
Diệp Thiên lắc đầu: “Trẫm không tìm được lối ra. Trẫm cũng không biết mình vào bằng cách nào, lúc đó trẫm đã ngất đi, khi tỉnh lại, thì trẫm đã ở trong cõi Atula hoang vu.”
“Nhưng trẫm nghĩ rằng có thể có một lối ra dưới chuông Đông Hoàng.”
Hỗn Nguyên Lão Tổ đã di chuyển chuông Đông Hoàng đến cõi Atula hơn nữa còn lập tế đàn để phong ấn linh hồn còn sót lại của hắn. Hắn cảm thấy ông ấy làm như thế là để giúp hắn trở lại thời kỳ đỉnh cao của mình.
Nếu mục đích thực sự là giúp hắn trở lại thời kỳ đỉnh cao của mình, thì không có khả năng ông ấy đem giấu chuông Đông Hoàng ở trong này mà không cho hắn lấy mang đi. Vì vậy, có thể nói cõi Atula có nơi để đi vào, cũng có nơi để đi ra. Nếu không để hắn đi vào lấy chuông Đông Hoàng lại không đi ra được, vĩnh viễn bị nhốt ở đây thì mực đích thực sự của Hỗn Nguyên Lão Tổ là gì? Tại sao ông ấy lại niêm phong thần hồn của hắn để nó không bị biến thành tro bụi?
Mà hắn đã lật tung khắp nơi ở cõi Atula, ngoại trừ chuông Đông Hoàng vẫn chưa được lên, vì vậy hắn tin rằng lối ra chắc chắn là dưới chuông Đông Hoàng.
“Thần cũng cho là như thế.”
Nhiều đại thần bày tỏ thái độ.
Diệp Thiên nói: “Muốn điều khiển chuông Đông Hoàng phải kết hợp máu, bùa chú, thần niệm, công pháp mới có thể hoàn toàn khống chế được nó, mà lúc nảy trẫm không có cơ thể, nên không thể nào khống chế hoàn toàn chuông Đông Hoàng được.”
“Mà bây giờ trẫm đã có lại cơ thể của mình, có máu, có nghĩa là đã có thể hợp nhất bốn thứ đó để điều khiển chuông Đông Hoàng. Có thêm xem xem điều khiển hoàn toàn được chuông Đông Hoàng hay không? Và xem dưới đó liệu có lối khỏi cõi Atula hay không?”
Khi nghe điều này tất cả bá quan văn võ đều vui mừng.
“Nếu bệ hạ có thể thu vào chuông Đông Hoàng, và phía dưới thực sự có lối ra thì thật là tốt quá rồi.”
“Nếu có lối ra, chúng ta có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa!”
“Nếu chúng ta có thể đi ra ngoài. Chúng ta nhất định phải giúp bệ hạ trở lại ngôi vị Thiên Đế!”
Ngay sau đó, Diệp Thiên cùng văn võ bá quan rời Điện Tula đến chuông Đông Hoàng.
Khi nhìn thấy Diệp Thiên mặc long bào, đổi mũ vương người của hoàng thành Đông đều bàn tán xôn xao.
“Không thể nào ngờ rằng, hắn lại biến thành đại đế của cõi Atula.”
“Không biết hắn có thật sự là chuyển thế của Đông Hoàng Thái Nhất hay không, hay là bởi vì biết một chút cách điều khiển chuông Đông Hoàng, nên đã nhầm với Đông Hoàng Thái Nhất.”
“Ban đầu, mọi người tranh nhau chiếm cơ thể của hắn, đuổi giết hắn ở khắp nơi. Bây giờ hắn lại mang long bào áo triều, đội mũ vương, ai còn dám mơ tưởng đến cơ thể của hắn chứ? Đây đúng là định mệnh!”
Dân chúng bàn tán rất nhiều.
Lúc này, Diệp Thiên khoát tay áo.
“Các ngươi tránh ra. Trẫm muốn thử xem có thể đóng được chuông Đông Hoàng không.”
Các văn võ bá quan lập tức lùi lại, chờ đợi liệu Diệp Thiên có đóng chuông Đông Hoàng không, và cũng mong đợi liệu dưới chuông Đông Hoàng thực sự có một lối ra hay không!