Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời ấy vừa thốt ra, Diệp Thiên và Tôn Ngộ Không đã quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bắc Hải Long Vương mang theo mấy trăm con rồng lớn của Long tộc, cùng với đám lính rợp trời, xuất hiện phía sau Diệp Thiên bọn họ.

"Ha ha!"

Thấy mấy người Diệp Thiên nhìn sang, Bắc Hải Long Vương bật cười ha ha, bảo: “Diệp Thiên, các người chạy không thoát đâu, đại quân của bản vương đã bao vây các người. Đồng thời cao thủ của các người ở núi Mã Nhĩ đã bị Câu Trần Đại Đế và Câu Trần Đại Đế đuổi giết, chỉ còn mấy tên rác rưởi các người, hôm nay bản vương nhất định phải bắt được các người, giam giữ các người rồi lên Thiên Đình nhận thưởng!"

Câu Trần Đại Đế và Câu Trần Đại Đế đều sĩ diện, Thiên Đình cũng muốn giữ mặt mũi, cho nên bọn họ không công bố chân tướng ra bên ngoài, chỉ công bố với bên ngoài là thủ hạ của Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm đã bị đuổi giết, Diệp Thiên dẫn theo con cái và Tôn Ngộ Không chạy trốn.

Không nói vậy thì không được, nếu như trực tiếp công khai chân tướng ra ngoài thì xong luôn, ai còn dám đi lùng bắt cả nhà Diệp Thiên nữa.

Hơn nữa, nếu như nói ra chân tướng, nói rằng Diệp Thiên có thể sẽ trở thành Thái Nhất, Đóa Đóa có thể là Huyền Nữ, vậy thì càng sẽ dẫn đến Thiên Giới rung chuyển, ít nhất người ngoài dân gian trên cơ bản là không dám đi lùng bắt Diệp Thiên nữa, mấu chốt còn sẽ khiến cho dư nghiệt thời kỳ Thái Nhất quay về dưới quyền Diệp Thiên.

Năm đó Thái Nhất thống trị tam giới hàng ngàn vạn năm, mặc dù về sau Thái Nhất bị xử lý, nhưng thời gian thống trị dài như thế, vây cánh của Thái Nhất đã trải rộng Chư Thiên Vạn Giới từ lâu, dù cho sau này Thái Nhất đã chết rồi, vây cánh bị xử lý, nhưng sao có thể xử lý sạch sẽ?

Vẫn có rất nhiều dư nghiệt ẩn nấp ở các ngõ ngách trong Thiên Giới, bọn họ âm thầm ngủ đông, hoặc bắt đầu cuộc sống mới, hoặc ẩn cư nơi rừng núi.

Tóm lại, dư nghiệt nhất định là có, hơn nữa dư nghiệt cao thủ cũng có, nếu như tuôn ra tin Diệp Thiên là Thái Nhất, những kẻ dư nghiệt này chạy đến từ bốn phương tám hướng để ủng hộ Diệp Thiên, nghĩ vậy chắc chắn sẽ cực kỳ khó giết Diệp Thiên!

Cho nên Thiên Giới vì mặt mũi, cũng vì bảo đảm sẽ không gây rung chuyển, nên không công bố chân tướng sự kiện núi Mã Nhĩ, chỉ nói là cả nhà Diệp Thiên đều chạy trốn. Cứ thế người ngoài dân gian dám tiếp tục bắt Diệp Thiên, Tứ Hải Long Vương cũng dám tiếp tục bao vây chặn đánh Diệp Thiên.

Trong mắt Thiên Đình, những người này đều có cũng được mà không có cũng không sao, dù có chết cũng không quan trọng, cùng lắm thì lại phái thêm một con rồng để tiếp quản hải vực là được.

Cho nên ở trong mắt Bắc Hải Long Vương, Diệp Thiên và Tôn Ngộ Không đều là rác rưởi, không khó đối phó, chỉ cần đi vào vòng vây của ông ta, ông ta rất có lòng tin sẽ bắt được toàn bộ bọn họ!

"Ha ha!"

Tôn Ngộ Không cười to: “Ngao Vân, ông điên rồi, dám nói chúng ta là rác rưởi, chẳng lẽ ông không biết hai người Câu Trần và Chân Vũ bị Đóa Đóa đánh sợ chạy mất tăm à?"

"Bậy bạ!" Bắc Hải Long Vương quát lớn: “Con khỉ ngang ngược nhà mi chỉ biết nói ẩu nói tả, Câu Trần là một trong Tứ Ngự, Chân Vũ là một trong Ngũ Lão, nếu không phải con gái của Diệp Thiên có thất khiếu linh lung tâm, cũng không biết các người đã chết bao nhiêu lần rồi!"

"Dám nói khoác mà không biết ngượng trước mặt bản vương, ai bảo Câu Trần Đại Đế và Chân Vũ Đại Đế bị con gái Diệp Thiên đánh sợ chạy mất tăm, mi cho rằng bản vương sẽ tin vào chuyện ma quỷ của con khỉ ngang ngược nhà ngươi à?"

"Mau chóng chủ động chịu trói đi. Nếu không bản vương ra lệnh một câu thôi, các người chắc chắn sẽ phải hóa thành bột mịn!"

"Hừ!"

Tôn Ngộ Không khó chịu, hắn ta đang muốn nói điều gì, Diệp Thiên đạp lên không khí đi về phía Long Hải long văn. Hắn thản nhiên nói: “Muốn bắt tôi đúng không, được, tôi tới đây cho các ngời bắt, có thể bắt được tôi hay không thì phải xem xem các người có khả năng đó không."

Vừa dứt lời, Diệp Thiên đã đi tới trước mặt Bắc Hải Long Vương.

"Bắt hắn lại cho ta!"

Lúc này Bắc Hải Long Vương ra lệnh.

Chỉ trong chốc lát, mấy trăm con rồng lớn vây quanh Diệp Thiên, muốn hóa thành dây thừng để trói Diệp Thiên lại.

Đúng lúc này, Diệp Thiên thôi thúc công pháp, khẽ quát một câu:

"Dung Luyện Càn Khôn!"

Vừa dứt lời, dưới lòng bàn chân Diệp Thiên sinh "Hoa", khuếch tán ra bốn phương tám hướng, chỉ trong nháy mắt, một lò luyện cực lớn hình thành ngay trên mặt biển, vây quanh toàn bộ Bắc Hải Long Vương, mấy trăm con rồng lớn và vài tỷ đám lính vào trong.

"Cái này cái này cái này..."

Bắc Hải Long Vương liếc nhìn xung quanh, ông ta đã bị một vòng năng lượng kinh khủng vây quanh, không khí tức khắc trở nên ngột ngạt, đồng thời cảm giác nguy cơ tử vong kinh khủng trước nay chưa từng có bỗng chốc bao phủ toàn thân, khiến ông ta lập tức mất bình tĩnh, trở nên hoảng hốt lo sợ.

Một giây sau!

Dưới sự điều khiển của Diệp Thiên, trong lò luyện to lớn này lập tức ngập tràn biển lửa, toàn bộ không gian đều bị liệt hỏa hừng hực cắn nuốt.

"A!!!"

Dưới tiếng kêu thảm thiết dày đặc, chỉ trong nháy mắt đám lính đã bị nung nấu thành không khí.

Mấy trăm con rồng lớn cũng bị đốt cho kêu thảm không ngừng, bay tán loạn khắp nơi.

"Không!!!"

Bắc Hải Long Vương kêu lên cực kỳ kinh hãi, giờ khắc này ông ta mới hiểu được, kẻ đang đối mặt với mình là sự tồn tại kinh khủng đến cỡ nào, ông ta mới hiểu được Diệp Thiên đã thoát khỏi phạm trù cảnh giới Đại La từ lâu, đã tiến vào Thái Thượng Kính, hơn nữa còn không phải Thái Thượng Kính sơ kỳ. Ít nhất phải là thực lực Thái Thượng Kính trung hậu kỳ!

Ông ta hoàn toàn luống cuống, lúc này lập tức quỳ xuống với Diệp Thiên, đau khổ cầu xin hắn: “Thượng tiên, tha cho tiểu tiên đi, mau ngừng lửa lại, tha cho tiểu tiên đi, tiểu tiên không dám đối nghịch với thượng tiên nữa!"

"Ha ha!"

Tôn Ngộ Không trốn trong hào quang của Đóa Đóa, cũng không bị lửa đốt, cười đắc ý: “Ngao Vân, không phải vừa nãy ông rất phách lối à, nói chúng ta là rác rưởi. Sao bây giờ lại quỳ xuống đất xin tha chứ?"

"Đại thánh, ngài đừng chế giễu tiểu tiên, mau xin Diệp Thiên thượng tiên tha cho tiểu tiên đi, nể tình chúng ta đã từng làm bạn, mau xin Diệp Thiên thượng tiên tha cho tiểu tiên đi!"

Ông ta bị dọa sợ đến nỗi ngưng dập đầu.

Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Ai cầu tha thứ cũng vô dụng, những chó săn của Thiên Đình các người đã hại chết vợ yêu của tôi, hại chết anh em của tôi, các người đều phải trả giá đắt cho hành vi của mình, tôi muốn các người xuống dưới chôn cùng vợ yêu và các anh em của tôi!"

Vừa nói xong, dưới hỏa trận được Diệp Thiên duy trì, ngọn lửa trong lò luyện càng thêm hung mãnh, càng rực cháy điên cuồng.

"A!!!"

Dưới ngọn lửa cháy cuồn cuộn ngủ trời, toàn bộ mấy trăm con rồng lớn và Bắc Hải Long Vương đều bị đốt cháy thành tro bụi.

Đợi đến khi Diệp Thiên dập tắt ngọn lửa, trong không gian lớn đến vậy chỉ còn lại mấy người bọn họ, tất cả rồng và quân tôm tướng tôm đều hóa thành không khí. Dưới đáy lò còn rải rác mấy trăm viên long châu.

Diệp Thiên nuốt hết toàn bộ long châu này vào trong bụng, dùng cho tu luyện vẫn có hiệu quả khá tốt.

Vì vậy Diệp Thiên tán lò luyện đi, nói: “Núi Tu Di quá lớn, không nổ ra được một góc của băng sơn. Lão tặc Câu Trần bọn họ chắc hẳn đã sắp chạy tới, vẫn nên vòng qua đi đến núi Cầm Biên trước."

Tôn Ngộ Không gật đầu nói: “Núi Cầm Biên và núi Thiết Vây đều chỉ lớn bằng một phần mấy chục núi Tu Di, hai ngọn núi đó càng dễ nổ ra tế đàn."

"Ừm."

Diệp Thiên gật đầu, quay về trên thuyền Phi Tiên, dùng Thiên Phạt kiếm chém ra mấy chục rãnh biển, sau đó chui vào một rãnh biển trong số đó, đi đường cũ về Bắc Câu Lô Châu.

Sau khi đến Bắc Câu Lô Châu, rồi lại xuất phát từ bờ biển Tây ở Bắc Câu Lô Châu đi về phía Tây Ngưu Hạ Châu.

Khi Câu Trần Đại Đế bọn họ đi vào núi Tu Di, núi Tu Di đã bị nổ tung một góc, nhưng cũng không thấy bóng dáng mấy người Diệp Thiên đâu, hô cả buổi mới có một con rùa đen ló đầu ra, kêu khóc nói: “Các thượng tiên, các người tới chậm rồi, tên Diệp Thiên đó hắn giết Bắc Hải Long Vương chúng ta rồi chạy trốn!"

"Trốn đi đâu rồi?" Câu Trần Đại Đế hỏi.

Rùa đen nói: “Hắn chém điên cuồng trên biển, tiểu tiên bị dọa sợ đành trốn vào trong nước, lúc ló đầu ra hắn đã biến mất, không biết chạy đi đâu rồi."

Hắc Đế hỏi: “Có thể nào hắn đã đi đường vòng đến núi Cầm Biên không?"

Bạch Đế khẽ hừ rồi nói: “Núi Cầm Biên có bốn Đại Bồ Tát canh giữ, tương đương với có Tứ Ngự canh giữ, bọn họ có đi cũng không công phá được núi Cầm Biên, vậy chúng ta hãy chạy về, nếu như bọn họ đi đến núi Cầm Biên thì cứ bao vây tiêu diệt hết bọn họ đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK