Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, bên trong lều quân sự.

Công chúa bước vào.

“Đóa Đóa, tôi có chuyện muốn hỏi cô.” Công chúa trịnh trọng nói.

Đóa Đóa cau mày, cười hỏi: “Công chúa, cô định hỏi tôi cái gì?”

“Ba cô có phải là Diệp Bắc Minh, ngũ tộc tranh đấu mấy ngàn năm, có phải là kế hoạch của ba cô không?” Công chúa nghiêm túc mà trịnh trọng hỏi.

Đóa Đóa mỉm cười: “Công chúa, một ngàn năm trước, nhân tộc tung ra tin tức sai lệch này và tôi đã phủ nhận, sao cô lại hỏi chuyện này?”

Công chúa nói: “Bởi vì bây giờ có bằng chứng rất rõ ràng rằng tất cả những điều này là do ba cô lên kế hoạch và ba cô còn chưa chết, có phải ở Độc Long Lĩnh không?”

“Cái gì!”

Cơ thể Đóa Đóa run lên và sắc mặt của cô thay đổi đáng kể.

“Để ta nói đúng rồi đúng không?” Công chúa cười lạnh, có thể thấy cô ta cười rất tươi.

“Không, không, không!” Đóa Đóa lắc đầu một cách máy móc: “Tôi vô cùng chấn động. Không phải là vì cô nói đúng, mà là chuyện ba ta chưa chết làm tôi sợ chết khiếp. Ba tôi thật sự không có chết sao? Ba tôi đang ở Độc Long Lĩnh?”

“Ai đã cho cô tin tức này? Có chính xác hay không? Có ai đó đã nhìn thấy ba tôi ở Độc Long Lĩnh sao?”

“Công chúa, yên tâm đi, tôi sẽ đến Độc Long Lĩnh để xem ba tôi có ở đó không. Nếu ông ấy có ở đó thì tôi sẽ đưa ông ấy ra ngoài và để công chúa và ông ấy ở cùng nhau!”

Nói xong Đóa Đóa chuẩn bị rời đi.

Bởi vì cô biết tin tức đã bị bại lộ, nếu cô không rời đi, e rằng cô sẽ không thể rời đi.

“Cô đứng lại đó cho tôi!”

Công chúa nắm lấy tay Đóa Đóa, lạnh giọng hỏi: “Cô còn chưa nói cho tôi biết chuyện này là do ba cô gây ra, nói cho tôi biết sự thật, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cô!”

Đóa Đóa nói: “Công chúa, cô hiểu lầm rồi, ba tôi làm sao có thể kích thích chiến tranh ngũ tộc được, ba tôi làm sao có khả năng đó!”

“Ha ha!” Công chúa giễu cợt: “Đóa Đóa, đừng giả vờ nữa, có thể cô không biết rằng hôm nay ở đại lục Thiên Thánh của chúng tôi, đột nhiên xuất hiện một người mặc đồ đen thực lực ở Thái Thượng Kính.”

“Cái gì!”

Đóa Đóa đã sợ ngây người khi nghe điều này!

“Một người mặc đồ đen thực lực Thái Thượng Kính đã xuất hiện?” Cô cả kinh không thôi.

Thái Thượng Kính, đó chính là cảnh giới dưới Thánh Nhân, sự tồn tại vô cùng kinh khủng.

Ít nhất trong đại lục Thiên Thánh thì với thực lực của một mình người đó là có thể khiến cho toàn bộ đại lục Thiên Thánh chấn động.

Đại lục Thiên Thánh đột nhiên xuất hiện người măc đồ đen, đây là muốn đối phó ba cô  sao?

Nếu vậy cô phải làm gì?

Cô đã vô cùng sợ hãi.

“Đúng vậy.” Công chúa gật đầu và nói: “Người đàn ông mặc đồ đen thực lực Thái Thượng Kính nói rằng tất cả những chuyện này là do một người tên là Diệp Bắc Minh gây ra. Điều này đã xác nhận lại những gì nhân tộc đã phát hành trước đó, bùa tăng tốc của nhân tộc và đan dược của tiên tộc và binh pháp của người thần tộc đều do ba của cô, cũng chính là phò mã của ta, Diệp Bắc Minh, dạy cho họ!”

“Đừng nói với tôi là không, bởi vì tôi tin rằng một đại năng như Thái Thượng Kính sẽ không làm trò đùa như vậy với chúng tôi, người đó nói có thì tuyệt đối là có!”

“Cô không cần phải nghi ngờ rằng đại năng Thái Thượng Kính đang giúp nhân tộc đánh lừa thiên hạ, bởi vì nhân tộc không có khả năng làm cho một người có thực lực Thái Thượng Kính nghe lời họ.”

“Cho nên, địa năng Thái Thượng Kính nói cái gì thì chính là cái đó, cô hãy thẳng thắn với tôi thì sẽ được khoan hồng!”

Sau khi Đóa Đóa nghe cô ta nói thì đã biết cho dù có ngụy biện, cho dù có phủ nhận thế nào đi nữa thì công chúa cũng sẽ không tin.

Bởi vì đại năng Thái Thượng Kính ở lục địa Thiên Thánh, tuyệt đối là sự tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh, không ai nghi ngờ một địa năng. Hơn nữa một đại năng đủ để nghiền ép toàn bộ đại lục Thiên Thánh, không cần lừa gạt tất cả mọi người.

“Không sai!”

Đóa Đóa thú nhận: “Tất cả những chuyện này là do ba tôi gây ra”.

Sau khi nghe điều này, công chúa hét lên với đôi mắt đỏ hoe: “Tại sao! Hãy nói cho tôi biết tại sao! Tại sao anh ta lại bắt đầu một cuộc chiến tàn khốc như vậy? Anh ta có biết là có một phần mười ma tộc của tôi đã chết vì cuộc chiến này không?”

“Vì lợi ích.” Đóa Đóa nói: “Từ xưa đến nay, nhân bất vị kỷ, nhân tộc đã dẫn đầu một đại quân lớn tấn công quê hương của chúng tôi. Ba tôi vì không để quê hương bị xâm phạm và bị chà đạp bởi nhân tộc nên đã đến đại lục Thiên Thánh.”

“Nếu như ba tôi có năng lực tiêu diệt nhân tộc thì ba tôi sẽ không phát động chiến tranh như vậy. Thế nhưng mà không có, kích động một tộc khác tấn công nhân tộc, thì sẽ có những tộc khác nữa giúp đỡ nhân tộc. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không có ý nghĩa.”

“Hơn nữa, với thực lực của ba tôi, ba tôi không có khả năng để cho một tộc nào đó nghe lời ba tôi mà tấn công nhân tộc.”

“Để cầm chân đại quân của nhân tộc, ba tôi chỉ có thể dùng lợi nhuận để kích hoạt một cuộc hỗn chiến của ngũ tộc. Trước tiên đưa cho nhân tộc bùa tăng tốc, để cho nhân tộc sử dụng bùa tăng tốc để kiếm lợi phong phú, sau đó mới dạy tiên tộc để phương pháp luyện đan và để tiên tộc kiếm được những lợi ích phong phú như nhau. Cuối cùng là thần tộc, ma tộc và yêu tộc sẽ ghen tị và sẽ muốn lấy phương pháp làm bùa và luyện đan từ hai tộc kia. Nếu họ không cho nó thì ba tộc thần, ma và yêu sẽ tấn công nhân tộc và tiên tộc.”

“Thật tiếc vì thần tộc không bị lừa, nhưng mà vì sự khôn vặt của thần tộc đã khiến nhân tộc và tiên tộc nổi giận. Còn ma tộc và yêu tộc của cô thì đã không giúp được gì cho thần tộc. Nếu thần tộc bị tiêu diệt thì ma tộc và yêu tộc còn lại sẽ không thể đánh bại hai tộc kia. Sau khi dạy binh pháp cho thần tộc và thuyết phục ma tộc và yêu tộc tham gia vào cuộc chiến, sức mạnh của hai bên có thể cân bằng và nhân tộc sẽ không còn đại quân để tấn công quê hương của chúng ta.”

“Tất cả những điều này đã tiến triển rất thuận lợi và đạt được hiệu quả như chúng ta mong muốn.”

“Thật đáng tiếc khi giữa đường lại một người đàn ông mặc đồ đen. Sự xuất hiện của hắn đã phá hỏng một ván cờ hay do ba tôi sắp đặt! Tôi ghét hắn ta, hận không thể giết hắn ta!”

Đóa Đóa nghiến răng, nhưng đáng tiếc là cô không có thực lực như Huyền Nữ.

Nếu có thực lực của Huyền Nữ thì cô nhất định có thể tìm ra người mặc đồ đen và giết hắn!

“Để bảo vệ quê hương của cô, cô đã phá hủy quê hương của chúng tôi!” Nước mắt công chúa trào ra.

Đóa Đóa nói: “Cô cũng không thể nói như vậy. Yêu tộc và ma tộc các người vốn đã thù hận với nhân tộc và tiên tộc và đã chiến đấu hàng chục nghìn năm. Dù chỉ là một trận chiến nhỏ nhưng mà đừng quên, binh pháp nhân tộc đó không phải do ba tôi dạy mà là bởi một vài kẻ phản bội từ quê hương của chúng ta làm nên. Nếu ba tôi không bắt đầu trận chiến này thì ma tộc cô sẽ không có sự hỗ trợ của thần tộc, nhân tộc huấn luyện binh pháp mới này xong thì rất dễ dàng để tiêu diệt ma tộc và yêu tộc của cô. Ngay cả khi thần tộc tham gia vào cuộc chiến, ba tôi mà không dạy binh pháp cho thần tộc thì ngay cả khi thần tộc giúp ma tộc cô thì họ cũng không thể đánh bại nhân tộc và tiên tộc.”

“Cho nên, ba tôi đã cứu ma tộc các người, hơn nữa cũng không hại ma tộc, yêu tộc và thần tộc các người.”

“Cô hãy nghĩ về điều đó một chút, nhân tộc có trong tay binh pháp mạnh mẽ như vậy, sau đó tấn công nhà của chúng tôi, bắt kẻ mạnh từ nhà của chúng tôi đi. Sau đó nhận được binh pháp tốt hơn do ba tôi dạy cho đại quân và sử dụng nó trong đại quân nhân tộc, cộng với thực lực mạnh mẽ của những người bị bắt, quy mô và sức chiến đấu của đại quân, cộng thêm sự trợ giúp của tiên tộc thì đủ để nghiền nát yêu tộc, ma tộc, thần tộc của cô thành tro rồi. Cuối cùng thì họ cũng sẽ biến toàn bộ đại lục Thiên Thánh sẽ trở thành sở hữu của nhân tộc.”

“Cho nên ba của tôi kích động trận chiến này, hại thần tộc lại có thể cứu bốn tộc của cô, cô nghe có hiểu không?”

Sau khi nghe Đóa Đóa nốt thì công chúa đột nhiên không còn tức giận nữa.

Cô ta nghĩ những gì Đóa Đóa nói đều có lý.

Nhìn theo cách này, ba con Đóa Đóa không làm hại ma tộc của cô ta, mà là cứu ma tộc của cô ta. Ít nhất là có thể cân bằng sức mạnh chiến đấu của thần tộc, ma tộc và yêu tộc với sức chiến đấu của nhân tộc và tiên tộc, tránh cho nhân tiên hai tộc diệt những tộc còn lại.”

“Tôi không giận cô, cũng không giận ba cô.” Công chúa đột nhiên cười.

“Ừm!”

Đóa Đóa thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cô có thể thả tôi đi?”

“Được, nhưng cô phải đưa tôi đi gặp ba cô, ngàn năm rồi không gặp, tôi nhớ anh ấy muốn chết. Khi nhìn thấy anh ấy thì tôi sẽ mắng anh ấy giả chết làm tôi rơi thật nhiều nước mắt.” Công chúa tức giận nói.

Đóa Đóa cười tủm tỉm gật đầu: “Được rồi, tôi dẫn ngươi đi gặp ba tôi.”

Sau cùng, cô và công chúa vui vẻ đi khỏi lều lớn.

Nhưng vào lúc này, một số ma vương vây quanh họ.

“Đóa Đóa, bệ hạ có lệnh, đi cùng chúng ta.” Đại Ma Vương nói.

Trái tim của công chúa và Đóa Đóa đột nhiên nhấc lên đột ngột.

“Tại sao phụ hoàng lại muốn gặp Đóa Đóa?” Công chúa cố ý hỏi và nói: “Bổn cung muốn ra ngoài chơi với Đóa Đóa. Nói với phụ hoàng ta có chuyện gì thì đợi đến khi bổn cung đi chơi với Đóa Đóa rồi quay lại đã.”

Đại Ma Vương không có giải thích, xua tay nói: “Mang Đóa Đóa cho bệ hạ!”

“Vâng”

Có Nhị Ma Vương, một ở bên trái và một ở bên phải, đang kéo Đóa Đóa đến lều lớn của đại quân.

“Buông Đóa Đóa ra! Buông Đóa Đóa ra” Công chúa đuổi theo.

Chẳng bao lâu sau, Đóa Đóa đã bị đưa đến lều lớn của đại quân.

“Quỳ xuống!”

Ma hoàng hét lên.

Đóa Đóa không quỳ, nói: “Ma hoàng bệ hạ, ta không có tội, sao bệ hạ lại hung dữ với ta như vậy?”

Ma hoàng giận dữ nói: “Đừng tưởng rằng trẫm không biết rằng ba ngươi đã châm ngòi hỗn chiến giữa ngũ tộc và làm hại quỷ tộc của chúng ta. Vì trận chiến này, chúng ta đã phải trả một cái giá đau đớn, ai nói với ngươi rằng ngươi không có tội?”

“Con nói!”

Công chúa đứng dậy nói: “Đóa Đóa và ba cô ấy không có tội, mà là có công!”

Sau đó, cô ta giải thích tất cả những lời mà Đóa Đóa đã nói với cô ta.

“Ha!”

Sau khi nghe điều này, ma hoàng nhất thời không còn tức giận.

“Nói như thế thì Tần Thần cùng Đóa Đóa giống như là không có tội.”

“Hô!” Đóa Đóa lại thở phào nhẹ nhõm lần nữa.

Bèn hỏi: “Bệ hạ, vậy ta đi được không?”

“Điều này...”

Ma hoàng có chút khó khăn.

Thật lâu sau, ông ta trầm mặc nói: “Vốn dĩ là định bắt ngươi giao cho đại năng Thái Thượng Kính thì trẫm nhất định sẽ thu được rất lớn lợi ích. Nhưng mà nhìn đến việc ngươi và ba ngươi đã cứu ma tộc nên trẫm nghĩ kỹ, quyết định để cho ngươi đi.”

“Nhưng điều mà trẫm muốn nói nếu đại năng Thái Thượng Kính muốn để trẫm đối phó với các người. Thế thì sau khi ta thả các người lần này, lần sau gặp lại thì sẽ là ta chết ngươi sống, chuyển lời này cho ba của ngươi.”

“Ta sẽ.” Đóa Đóa ôm quyền và chuẩn bị rời đi.

Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ bước vào, hai tay bắt chéo sau lưng.

“Cửu Thiên Huyền Nữ, cô vẫn khỏe chứ.”

Đóa Đóa đột nhiên run lên khi nghe thấy lời nói, sắc mặt đột ngột thay đổi, lùi lại phía sau.

“Cái gì!”

Ma hoàng và công chúa, cũng như các ma vương có mặt tất cả đều sững sờ!

“Cô ấy, cô ấy, cô ấy... là Cửu Thiên Huyền Nữ nương nương sao?”

“Chính xác.”

Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu: “Cô ta là Cửu Thiên Huyền Nữ và ba cô ta Diệp Bắc Minh chính là hoàng đế đầu tiên của Thiên Giới, Đông Hoàng Thái Nhất.”

Vừa dứt lời.

Mấy con ngươi kinh ngạc như muốn nổ tung!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK