Mục lục
Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chốc lát, ở trên bốn chiếc tàu chiến Tinh Không, gần mười ngàn tu sĩ đều cau chặt mày lại, nhìn vào đôi mắt xanh của con thú Kim Lân, trong mắt có nét kinh ngạc, có nghi ngờ, chấn động và không thể tưởng tượng nổi.

Chỉ không có dáng vẻ sợ hãi.

bọn hắn vẫn không biết được, đây chính là thú vương của tầng thứ bảy trong động Vạn Yêu, càng không biết rằng, một thảm họa kinh hoàng, đang dần dần đến gần bọn họ.

“Đây là loại yêu thú cấp bao nhiêu vậy? Đến từ hành tinh nào vậy? Bắc Hàn Tinh sao?”

“Trên người cũng không hề có ánh sáng, không thể nhìn ra được là loại yêu thú cấp bậc thứ mấy, nhưng mà khá giống với Yêu Vương của tầng thứ bảy trong hang Vạn Yêu, không biết loại yêu thú này có tên là gì.”

“Không thì giết chết nó đi, lấy yêu đan ra xem thử là cấp bậc gì?”

“.…..”

Những tu sĩ ở trên chiến hạm Tinh Không đều nhao nhao mà bàn bạc, cũng không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ là một con yêu thú mà thôi. bọn hắn có một người ở cảnh giới Hóa Thần Đại Năng ở đây, sao lại phải sợ một còn yêu thú chứ?

“Tôi đi thăm dò thử xem, để xem nó có hung tợn hay không.”

Vào lúc này, ở trên Vô Cực số sáu, có một Kim Giáp thần tướng nóng lòng muốn thử xem sao, rốt cuộc vẫn không nhịn được. Triệu hồi một cây thương loại tốt, sau đó nhấc thương lên rồi đâm về phía con Bích Nhãn Kim Lân Thú ở trên mặt băng.

Ngay vào lúc anh ta đang đến gần.

“Gào!!!”

Con Bích Nhãn Kim Lân Thú vừa mới thở hổn hển vài hơi, đột nhiên ngẩng đầu lên mà mở chiếc miệng lớn như một chậu máu ra, gào là một tiếng gầm long trời lở đất, còn mang theo một luồng sức mạnh như cơn gió trời dữ dội. Sau đó liền cuộn trào bay về phía Kim Giáp thần tướng kia.

“Cẩn thận!”

Rất nhiều nhiều đều kinh ngạc và kêu lên.

Kết quả ngay khi giọng nói của bọn hắn vừa vang lên, người Kim Giáp thần tướng kia đã ngay lập tức bị đánh tan thành những giọt máu trong sức mạnh và tiếng gầm.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc và hoảng sợ!

Mọi người ai cũng chết lặng.

Trong đôi mắt đều là sự bất ngờ, kinh hoàng và hoảng sợ.

Con yêu thú này cũng quá đáng sợ rồi!

Vậy mà lại khiến cho một thần tướng có cảnh giới Nguyên Anh lớn mạnh bị đánh tan thành cơn sương máu chỉ với một tiếng gầm ư?

Thật sự là vô cùng khủng khiếp!

Trong lúc gần mười ngàn tu sĩ đang cảm thấy bàng hoàng, một giọng nói bất ngờ vang lên từ trên chín tầng mây.

“Đám rác rưởi như các người, đang đợi Diệp Bắc Minh tôi quay trở lại trả thù các ngườisao?”

Lời này vừa được nói ra, liền như một luồng sấm sét đánh vào lòng của tất cả mọi người ngay trong chớp mắt!

Diệp Bắc Minh anh vẫn chưa chết ư?

Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều cau chặt mày lại, ngẩng đầu nhìn lên, bọn hắn chỉ nhìn thấy một bóng người đang đứng ở trong không trung, trên tay đang cầm lấy một món thần binh cực phẩm, giống như một vị thần mà chầm chậm rơi xuống.

Tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi, nhìn chằm chằm vào bóng người kia ở trên không trung, ánh mắt dần dần hạ xuống theo bóng người đang rơi xuống kia.

Mãi cho đến khi bóng người kia ngồi lên lưng của con yêu thú sặc sỡ kia, rất nhiều người đều kêu lên thành tiếng:

“Ôi nương ơi! Thật sự là Diệp Bắc Minh đấy!”

Đúng vậy!

Chính là Diệp Thiên!

Khi con Bích Nhãn Kim Lân Thú kia vừa gầm lên một tiếng, Diệp Thiên đã bay ra từ trong miệng của con Bích Nhãn Kim Lân Thú kia rồi, chỉ là vào lúc đó ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút bởi người thần tượng đã biến thành sương máu kia, nên không hề chú ý đến mà thôi.

Sau hơn bốn năm, lại nhìn thấy Diệp Thiên một lần nữa, không bị anh dọa đến mất hết nửa cái mạng mới là kỳ lạ đấy.

“Cậu cậu cậu...... Năm đó khi nhảy vào hang Vạn Yêu, tại sao lại không hề bị yêu thú cắn chết, ngược lại còn quay trở về từ Thiên Lộ.”

Ở trên Thái Cực Hào, một lão già cảm thấy kinh ngạc hỏi.

Diệp Thiên không hề trả lời, mà nhắm đôi mắt lại, cảm nhận Đóa Đóa và Nựu Nệu có còn ở đó hay không.

Trái lại con Bích Nhãn Kim Lân Thủ kia, lại chen miệng vào mà nói: “Bởi vì tôi chính là Yêu Vương của tầng thứ bảy trong hang Vạn Yêu, Diệp Bắc Minh là tôn thượng của tôi, tôi chính là thú cưỡi năm kia của ngài ấy, tôi đưa tôn thượng đi vòng lại đến Thiên Hoang từ Bắc Hàn Tinh, đến tìm và trả thù các người.

Con Bích Nhân Kim Lân Thú kia mắng lên: “Tên con kiến kia, làm sao có thể sánh được với tôn thượng của tôi? Nói thật cho ông biết. Vào trăm ngàn năm trước, tôn thượng của tôi chỉ cần ngáp một cái, thì có thể đánh gục cả một đám Hóa Thần, búng tay một cái, thì có thể làm nổ tung một đám Hợp Đạo Chân Tiên, ra lệnh một cái, liền có thể khiến cho cả lục địa này máu chảy thành sông, bây giờ ngài ấy mới đầu thai và tu luyện lại được mười năm, thì đã có thể giống như giết gà mà giết chết đám cha già mười ngàn năm các ngườirồi, nếu cho ngài ấy thêm mười năm, thì việc tàn sát cả Thiên Hoang có gì khó chứ? Vì vậy không cần phải đánh giá vua thần Bắc Minh từng làm chấn động cả thế giới ngân hà ngay giữa vũ trụ này bằng tầm mắt con kiến của các người. Như vậy chỉ khiến cho các ông trở nên vô dụng không đáng một xu nào!”

Một vùng tĩnh lặng!

Tất cả mọi người đều cảm như hến.

 

Tất cả mọi người đều nhìn vào Diệp Thiên với ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ, hoảng sợ và không thể tin tưởng được.

anh thật sự là tiên đế được đầu thai sao? Là thật hay giả vậy?

anh chỉ mới tu luyện được hơn mười năm, liền trở nên khủng khiếp đến như vậy rồi sao?

Ngay vào lúc này, Diệp Thiên đột nhiên mở bừng mắt ra.

Thông qua sự cảm ứng của huyết thống, anh đã cảm nhận được sự tồn tại của hai dòng máu cùng huyết thống.

Ở trong Thiên Hoàng, chỉ CÓ Đóa Đóa và Nựu Nưu là có dòng máu của anh ở trong người.

Cũng có nghĩa là, Đóa Đóa và Nựu Nựu đều vẫn còn sống.

Kết quả này, hiển nhiên khiến cho anh cảm thấy vô cùng phấn khích.

Thế nhưng rất nhanh, ánh mắt của anh đã trở nên lạnh lùng và sắc bén hẳn đi, anh liếc nhìn tất cả mọi người và ăn nói khí phách mà thốt lên một câu:

“Năm kia trước khi tôi nhảy vào hang Vạn Yêu đã từng nói. Sau này nếu như tôi trở thành Nguyên Anh và đi ra, chắc chắn sẽ tắm máu cho từng người một, bây giờ tôi đã đi ra rồi, tuy rằng chưa thể đạt đến Nguyên Anh, thế nhưng lời thề giết chết các người, vẫn có thể thực hiện như thường!”

Lời vừa được nói ra, anh liền bay vút lên trời, giơ cao thanh Trảm Tiên Kiếm lên, chém về phía lão già vừa ra khỏi Vô Cực Lục Hào kia, rồi lớn tiếng hét lên: “Bích Nhãn Kim Lân Thú, đã trôi qua hơn trăm ngàn năm, bản tọa vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ oai hùng của ông. Ông hãy thể hiện thật tốt cho tôi , không được để lại một người nào!”

“Vâng thưa tổn thượng!”

Bích Nhãn Kim Lân Thủ đáp lại một tiếng, sau đó nâng thân hình khổng lồ của nó lên, thân hình kia lớn như cả một chiến hạm Tinh Không, nhào về phía Thánh Kiếm Hào ở đối diện một cách hung tợn.

Rầm!

Thánh Kiếm Hào ngay lập tức bị đánh thành những mảnh vỡ, hai ngàn tu sĩ và Nguyên Anh ở trên chiến hạm, toàn bộ đều bị đánh tan nát, chỉ còn lại vài chục người Nguyên Anh, người thì bị thương nhẹ, người lại bị thương nghiêm trọng.

“Ôi mẹ ơi! Quá khủng khiếp rồi!”

Vô Cực Hào, Thái Cực Hào, Thần Đạo Hào, tất cả những tu sĩ ở trên ba chiến hạm Tinh Không này đều bị dọa sợ vỡ mật, bọn hắn rất nhanh đều cất cánh bay đi.

Thế nhưng tốc độ của loại chiến hạm Tinh Không này, làm sao có thể chạy trốn khỏi tầm mắt của Bích Nhãn Kim Lân Thú chứ?

bọn hắn chỉ thấy Bích Nhãn Kim Lân Thú biến thành một luồng ánh sáng, rồi bay xung quanh ở trong không trung.

Rầm rầm rầm!!!

Cả ba chiến hạm Tinh Không vừa mới bay lên đều bị đánh vỡ tan tành, mỗi chiến hạm chỉ còn lại Nguyên Anh, những người có cấp bậc thấp hơn Nguyên Anh đều không có một người nào sống sót, thậm chí bởi vì sức mạnh của lần va chạm này quá mạnh, những người Nguyên Anh có tu vi thấp đều bị đánh nát Nguyên Anh mà chết.

“Chạy! Mau chạy đi!!!”

Những Nguyên Anh may mắn sống sót sau thảm họa, tất cả đều bị dọa sợ vỡ mật, dồn dập chạy trốn tán loạn ở khắp mọi nơi, không hề dám ở lại thêm một giây nào nữa!

“Ở ngay dưới mí mắt của Bích Nhãn Kim Lân Thú tôi, những con kiến như các người, một con cũng đừng mong bay ra được!”

Bích Nhãn Kim Lân Thú hung tợn mà hét lên một tiếng, kích hoạt và lắc chiếc chuông Cửu Chuyển Nhiếp Hồn lên.

Leng keng leng keng!!!

Tiếng chuông vang vọng ở khắp nơi.

Hai hơn trăm Nguyên Anh đang chạy tán loạn. Tất cả mọi người khi nghe thấy tiếng chuông đều bịt chặt đôi tai lại, bọn hắn chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung, lăn lộn ở dưới đất, đến bay cũng bay không nổi nữa.

Ngay cả người Hóa Thần kia của phái Vô Cực, sau khi đánh được vài chiêu với Diệp Thiên, tuy rằng không thể làm ông ta bị thương, thế nhưng ông ta vẫn rất thoải mái, sau khi nghe thấy tiếng chuông, nguyên thần của ông ta liền chịu sự chấn động, tu vi của ông ta cũng không thể đạt đến mức độ cao nhất được.

“Chuông Cửu Chuyển Nhiếp Hồn, là một món vật đáng tự hào của tôi khi tôi trở thành Tiên Vương của cảnh giới Thiên Huyền, tuy rằng Bích Nhãn Kim Lân Thú với cấp bậc bị giảm xuống vẫn không thể hoàn toàn kiểm soát nó được, thế nhưng để làm chấn động nguyên thần của những đám Hóa Thần rác rưởi như các ngươi, vẫn là một chuyện thừa sức để làm đấy!”

Diệp Thiên nói xong, thanh Trảm Tiên Kiếm ở trong tay lại bay vút lên một lần nữa, chém về phía người có cảnh giới Hóa Thần của phái Vô Cực mới đạt đến Thiên Quân cao ba trăm sáu mươi thước một cách hung hăng.

“Chém!”

anh vốn dĩ muốn sử dụng Tinh Hà Đoạn, chiêu thức thứ năm của của Hư Không Thánh Kiếm Quyết, không biết vì sao lại không còn sức mạnh bùng nổ của lần trước, không thể sử dụng được. Chỉ có thể sử dụng chiêu thức thứ tư, Phá Hư Không để đối phó với người Hóa Thân này mà thôi.”

“Cho dù tu vi của tôi không thể đạt đến mức độ cao nhất, một chiêu này của anh, vẫn không thể chém chết tôi được đâu!”

Sư tổ Hóa Thần của phái Vô Cực nhấc bàn tay khổng lồ lên nắm lấy thanh Trảm Tiên Kiếm đang chém đến.

Vut!

Thanh Trảm Tiên Kiếm tránh khỏi bàn tay của ông ta, trượt theo cánh tay của ông ta mà chém xuống, cuối cùng chém vào đôi vai của ông ta, sau khi chưa chém sâu được vài mét, sức mạnh của thanh kiếm đã trở nên yếu đi, sau đó không thể chém xuống được nữa.

“Xem ra trước khi chưa đi vào Nguyên Anh, việc chém Hóa Thần vẫn khó như lên trời vậy.”

Diệp Thiên khẽ cau mày lại và nói thầm ở trong lòng.

Nếu như người Hóa Thần này không chịu sự ảnh hưởng của chiếc chuông Cửu Chuyển Nhiếp Hồn, thì thanh kiếm này sẽ không bao giờ làm bị thương ông ta được.

“Diệp Bắc Minh! Đi chết đi!”

Sư tổ Hóa Thần nổi giận, sử dụng nguyên thần đang thoát ra khỏi cơ thể, hung hăng đánh về phía Diệp Thiên.

“Hừ, nguyên thần của ông đã bị tổn thương nghiêm trọng, không thể làm tôi bị thương được đâu.”

Diệp Thiên lạnh lùng mà hầm hừ một tiếng, thần niệm vừa chuyển động một cái, Sơn Hải Chung liền bay ra và đánh về phía nguyên thần của sư tổ Hóa Thần.

Rầm!

Một tiếng nổ vang dội vang lên.

bọn hắn chỉ thấy nguyên thần xuyên ra từ trong thân thể, bị đánh bay ra gần một công lí , sau đó Diệp Thiên lại điều khiển và biến Sơn Hải Chung trở nên lớn hơn, trói chặt nguyên thần lại, rồi lại nhốt nguyên thần vào trong Sơn Hải Chung, dùng tia lửa của sấm sét mà đục khoét vào nguyên thần.

“A!”

Sư tổ Hóa Thần hét lên một cách thảm thiết và đau đớn.

“Diệp Bắc Minh! Tôi chịu thua rồi! Tôi xin cúi đầu và nghe lời anh như một nô lệ! Diệp Bắc Minh, xin hãy tha cho tôi !”

Nguyên thần bị tách ra khỏi thân thể, sức mạnh của thân thể thực sự bị giảm đi rất nhiều, ông ta đã mất đi khả năng để chống chọi với Diệp Thiên, chỉ thấy Trảm Tiên Kiếm vốn dĩ không chém xuống được, ngay lúc này lại dần dần mà chém xuống dưới.

“Cho dù quỳ xuống và tự xưng là con chó với tôi, tôi cũng sẽ không tha cho ông!”

Sát khí của Diệp Thiên dâng trào, không hề có bất cứ ý định muốn bàn bạc nào, thôi thúc chân nguyên đang chuyển động ở toàn thân, dồn hết sức lực đến mức độ cao nhất, đè thanh kiếm xuống một cách hung tợn.

Xoạch!

Thanh Trảm Tiên Kiếm ngay lập tức như chẻ tre mà chém xuống một đường.

“A!!!"

Sư tổ Hóa Thần hét lên một tiếng hét đau đớn đến tột cùng.

Một giây sau đó!

Rầm!

Trảm Tiên Kiếm chém xuống mặt bằng, sư tổ Hóa Thần bị chém thành hai phần. Không có nguyên thần ở trên người, thân thể thực sự bị chém đứt không thể ghép lại với nhau, thế nhưng sức sống của Hóa Thần vô cùng mạnh mẽ, cho dù một chém làm đôi vẫn có thể động đậy.

“Diệp Bắc Minh! Hãy tha cho tôi đi! Việc tu luyện không dễ! Xin đừng phá hủy đạo cơ một trăm ngàn năm của tôi!”

Sư tổ Hóa Thần quỳ xuống mà cầu xin.

“Hu.”

Diệp Thiên hậm hừ nói: “Đạo cơ hàng trăm ngàn năm của tôi suýt chút nữa đã bị mấy người phá hủy, đạo cơ của một trăm ngàn năm có tính là gì đâu chứ?”

Diệp Thiên không hề có bất kỳ sự thương cảm nào, ngay lập tức thả Phần Thiện Quyết ra mà đốt lên.

“A!!!"

Sư tổ Hóa Thần bị ngọn lửa mãnh liệt nuốt chửng, ông ta giãy dụa và kêu lên thảm thiết ở trong biển lửa, không bao lâu sau, mới đột nhiên ngã xuống đất, cuối cùng bị đốt thành tro bụi.

Vào lúc này, con Bích Nhãn Kim Lân Thú cũng đã xử lý xong tất cả những tu sĩ và quay trở về.

“Tôn thượng lợi hại, Kim Đan Trảm Hóa Thần, nếu như lan truyền trong thế giới ngân hà ở ngay giữa vũ trụ, đều sẽ gây chấn động đấy.”

Diệp Thiên lớn tiếng cười lên: “Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, nếu như truyền ra nơi đó, tôi sẽ không sống được đâu.”

Nói xong, anh liền thu Sơn Hải Chung lại, nguyên thần ở bên trong đã bị tia lửa của sét đánh tan thanh không khí rồi.

“Đi! Theo bản tọa đi gặp nhi nữ bảo bối của bản tọa!”

Diệp Thiên bay lên đôi vai của con Bích Nhãn Kim Lân Thú và nói.

“Vâng thưa tổn thượng!”

Con Bích Nhãn Kim Lân Thủ đáp lại một tiếng, làm theo lời dặn của Diệp Thiên mà bay về hướng Nam.

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK