Lúc này, Mộ Tài Tiệp nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay liền nói: “An An, tiệc lửa trại này đã bắt đầu rồi, lát nữa sẽ có người đưa cháu qua đó, nhất định sẽ chơi rất vui.”
“Chân này của cháu cũng không chơi được đâu.” – Mộ An An động đậy bên chân phải đang bó bột.
Mộ Tài Tiệp ngược lại bật cười: “Sao có thể chứ, vẫn chơi được.”
Nói xong, một người làm lại nói với Mộ Tài Tiệp.
Mộ An An nghe thế nên biết bên phía hậu viện có rắc rối, cần Mộ Tài Tiệp đi một chuyến để xử lý.
Mộ Tài Tiệp trả lời người làm, sau đó liền đứng dậy, nhìn Mộ An An nói: “Nhớ lát nữa dẫn bạn cháu theo với cả bạn trai của bạn cháu qua cùng chơi, à đúng rồi, cần chuẩn bị xe lăn cho cháu không?”
“Không cần đâu, cháu chống nạng được rồi.” – Mộ An An bình tĩnh nói.
Mộ Tài Tiệp gật đầu.
Vừa định rời đi thì Mộ Tài Tiệp đột nhiên quay đầu lại: “ồ phải, tuy là ban đêm nhiệt độ trên rừng núi thấp, nhưng vì là chơi lửa trại thì sẽ có lửa bao bọc xung quanh nên không cần mặc áo khoác, sợ cháu thấy nực đấy.”
Nói xong, ánh mắt Mộ Tài Tiệp dừng lại ở chiếc áo khoác của Mộ An An vài giây.
Mộ An An gật đầu: “Cháu biết rồi, cậu đi làm việc đi, lát nữa cháu sẽ qua đó.”
Sau đó Mộ Tài Tiệp rời đi, nụ cười lịch sự trên gương mặt Mộ
An An dần dần lắng xuống.
Cô kéo lấy áo khoác của mình.
Có một cảm giác.
Mỗi hành động của đối phương đều đang nhắm vào manh mối của thuốc thông minh ờ trên người Mộ An An, nhưng quá lộ liễu.
Hoàn toàn không giấu giếm, thậm chí có thể là lo lắng Mộ An An không nhìn ra hắn ta có vấn đề.
Vậy thì quá kỳ lạ.
Người này cũng thật kỳ quái.
Mộ An An đang suy nghĩ, đồng thời nhắn tin cho A Nhị.
Mộ An An: Bất kể thế nào, phải điều tra ra nhanh nhất có thể chuyện một năm trước Mộ Tài Tiệp đến công ty Giang Trấn đã xảy ra chuyện gì?
A Nhị: Được!
Mộ An An cất điện thoại, nhìn theo hướng Mộ Tài Tiệp rời đi.
Ai liên quan đến người này, rốt cuộc là có mục đích gì?
Nhưng một điều rất rõ ràng là nếu sự việc cứ tiếp diễn, dù có giấu cái đuôi hồ ly thì cũng sẽ bị vạch trần!
Cô chỉ chờ xem mục đích thật sự của người này là gì!
Nghĩ đến chuyện này, Mộ An An vốn không dừng lại ở ngoài cũng không nghĩ nhiều đến.
Sau khi vịn vào bàn đá đứng dậy, liền vịn vào đồ có thể vịn, quay về phòng Tiểu Cửu.
Cửa phòng trong tình trạng mở một nửa.
Lúc nãy, Mộ An An còn mờ điện thoại ra.
Ngay khi Mộ An An bước vào liền thấy Hoắc Hiển và Tiểu Cửu đang ngồi trên ghế, hai tay vịn bàn, đầu kề đầu, nhìn chằm
chằm chiếc bàn.
Nhìn gần thì thấy trên bàn để một chiếc điện thoại.
Màn hình điện thoại tắt đi, Hoắc Hiển còn đưa tay ấn một cái.