Hoắc Hiển bật cười, khua tay: “Tiểu nha đầu, cuối cùng cũng rơi vào tay anh.”
Tiểu Cửu không phải không chơi nổi, hất hàm: “Được thôi, em chọn sự thật, anh muốn hỏi gì?”
“Cô gái, nụ hôn đầu vẫn còn chứ?” – Hoắc Hiển cười không nghiêm túc.
Vừa hỏi xong, Tiểu Cửu kinh ngạc, đỏ mặt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lén nhìn sang Tống Đình nhưng vẻ mặt cậu ấy không dễ chịu cho lắm, cuối cùng mơ hồ nói: “Không còn nữa.”
Tiểu Cửu nói những lời này xong, Thất gia liền đảo mắt qua:
“Không còn nữa?”
Đôi mắt đó giống như lưỡi dao.
Tiểu Cửu rút vào vòng tay của Mộ An An.
Mộ An An nhanh chóng xoa dịu: “Thất gia, đó chỉ là trò chơi, không có gì. Nào nào, ván kế tiếp.”
Mộ An An xáo bài.
Lần này, Mộ An An là quỷ nhỏ còn Hoắc Hiển là quỷ lớn.
Hoắc Hiển lắc bài, cười nhìn Mộ An An: “Tiểu tiên nữ, em chọn sự thật hay thử thách?”
Tóc Xoăn nói xong còn nháy mắt với Mộ An An.
Mộ An An thấy khó hiểu, dường như cô hiểu được ý của Tóc Xoăn: “Tôi chọn…..thử thách?”
Tóc Xoăn đập tấm bài quỷ lớn lên bàn: “Thừ thách tốt! Thử thách chính là em tìm một người ờ đây, ngồi lên đùi anh ta và dùng miệng
đút rượu cho anh ta!
Tóc Xoăn vừa nói xong, Tiểu Cửu liền phấn khích: “Cái này hay, chị An cái này kích thích!”
Cô la hét và bắt đầu đập bàn.
Âm thanh đập bàn phấn khích che lấp đi tiếng đàn piano.
Vì quá phấn khích, nên khi Tiểu Cửu đứng dậy, bóng của cô liền chắn ngang hình chiếu của hai hình nộm trong hộp nhạc.
Nhưng nó tạo thêm một chút sống động cho bức tranh này.
Tiểu Cửu thủ thỉ vào tai Mộ An An và huýt sáo: “Tiểu tiên nữ, nhanh lên.”
Mộ An An ngồi im.
Cô biết rằng vừa rồi Hoắc Hiển đang ám chỉ cô, Mộ An An nghĩ đây chỉ ià trò đùa nhỏ nhưng hoá ra lại là một vở kịch lớn như vậy….
Mặc dù cô đã lén nhìn Thất gia rất lâu.
Nụ hôn lúc nãy đúng là khiến cho người ta phơi phới, nhưng ở đây nhiều người như vậy lại còn đút rượu, Mộ An An cảm thấy da mặt mình đâu dày như vậy.
“Chị An, chị nhất định đừng chơi ăn gian nhé, mau chọn một người đi. Em tuyên bố trước là chị đừng chọn em, em không chấp nhặn đâu!” – Tiểu Cửu lập tức nói.
Nói xong, Tiểu Cửu ngân nga hai tiếng, vô cùng nũng nịu.
Nhưng Tiểu Cửu vừa nói xong, Hoắc Hiển lập tức giơ tay: “Em có thể chọn tôi, tôi không ý kiến.”
Tống Đình im lặng uống rượu.
Mộ An An nhìn Tiểu Cửu lạí nhìn I qua Hoắc Hiển: “Tôi….”
Mộ An An cảm thấy eo mình bị siết chặt, chặt đến cả người như được q trong vòng tay rất quen thuộc.
Vừa quay đầu liền thấy Thất gia.
Không biết đẳng sau là Tiểu Cửu hay Hoắc Hiển thổi hơi, Mộ An An nghe không rõ, chỉ cảm giác được cả đầu lâng lâng, trong mắt đều là Thất gia.
Rất căng thẳng cũng rất ngạc nhiên, người đàn ông này lại chủ động ôm cô vào lòng.
Lúc này, Thất gia lấy ly rượu trên bàn đưa đến môi của Mộ An An.
Mộ An An vì còn kinh ngạc nên đơ ra vài giây rồi mới phản ứng lại, cô uống một ngụm.
Kết quả là khi uống xong, người đàn ông cúi đầu xuống hôn một cái!
Khi đôi môi ướt át chạm vào, não của Mộ An An như nổ tung.