Cô giơ nắm đấm và đánh vảo bãỉ cò, bản thân không cảm thấy đau.
Thật điên rồ!
Phái một lúc lâu sau, cô ta dừng lại, mới thấy da tay bị rách và chảy rất nhiều máu, cô ta mặc kệ.
Với đôi tay run rẩy, cô ta liền lấy điện thoại ra và bấm nhiều lần trước khi ấn số.
“Nữ thần nhỏ?”
Giọng của một người đàn ông vang lên: “Đây là lần đầu tiên em chủ động gọi anh.”
“Sao không nói chuyện?” “NQ’ thần nhồ?”
Người trong điện thoại liên tục hỏi.
“Em….” Tiểu Trân nghẹn ngào,
nhưng chỉ thốt ra một chữ, sau đó đột nhiên im lặng.
Cô che miệng và chỉ còn lại tiếng khóc thút thít.
Lúc này, Tông Chính Nghiêm đang ở van phòng của Tông Chính Ngự.
Lần đầu tiên nữ thần nhỏ gọi đến, anh rất vui.
Kết quả chì nghe thấy tiếng khóc?
“Nữ thần nhỏ, em ở đâu, bệnh
viện à? Anh lập tức đên tìm em! Tông Chính Nghiêm nói xong, đối phương liền cúp máy.
Tông Chính Ngự ngồi ở sofa đối diện, hai chân đề chéo, nhìn dáng vẻ của Tông Chính Nghiêm liền cau mày.
“Anh đi trước đây.” Tông Chính Nghiêm nói.
Kết quả vừa nhấc chân ỉên, liền có tin nhắn.
Z: Em không sao. Chì là hơi ấm ức, anh đừng qua đây!
Nghiêm: Đừng khỏe, anh ỉàm chủ cho em.
Z: Không có gì, chỉ là em vẫn đi theo bác sĩ Quách. Nhưng cố người cướp mất vị trí của em, em thấy hơi uất ức, không sao.
Z: Em đi làm việc trước, anh đừng qua. Còn nữa, cảm ơn.
Tông Chính Nghiêm nhìn chằm chằm những dòng tin nhắn này, liền quay lại chỗ ngồi.
“Ngự, cậu quen với viện trưởng của bệnh viện liên kết không?” Tông Chính Nghiêm hỏi.
Tông Chính Ngự cầm ly cà phê lên, định uống một ngụm nhưng khi nghe thấy Tông Chính Nghiêm hỏi như vậy liền ngẩng mặt lên.
Hôm nay, Tông Chính Nghiêm còn mặc áo sơmi hoa.
Vẻ ngoài và tính cách y như nhau, loè loẹt và ra vé.
Thật hiếm khi lại nghiêm túc như vậy.
Tông Chính Nghiêm nói: “Bạn gái anh bị người ta bắt nạt, không để anh ra mặt. Anh muốn tìm viện trưởng để giải quyết nội bộ chuyện này.”
Tông Chính Ngự cau mày.
“Đây là tình đầu của anh. Anh chưa từng thích ai như vậy, vẻ đẹp và tính cách rất thu hút người khác.” Tông Chính Nghiêm chỉnh lại quần áo rồi nói.
Tông Chính Ngự không muốn nghe, anh đứng dậy và đi về bàn làm việc.
Tình đầu? May mà anh ta nói ra.
“Anh quên mất chiếc xe tải chở một đám bạn gái cũ của anh rồi sao”
“Những người yêu cũ đó chỉ là
đóng kịch, biết gì gọi là tình đầu không. Đó là lần đầu khắc cốt ghi tầm, khó mà quên được. Chỉ có cô ấy, vậy nên nhất định là tình đầu.
Tông Chính Ngự không muốn nghe những lời sáo rỗng này, liền đưa một danh thiếp cho Tông Chính Nghiêm: “Bệnh viện liên kết, có chuyện gì cứ tìm ông ấy. Ngoài ra, tôi nhắc nhở anh.”
“Công chúa nhò cùa tôi thực tập ờ bệnh viện liên kết, không được đụng đến cô ấy, hiểu không? Động ai cũng được trừ cô ấy.”
Tông Chính Nghiêm cầm lấy danh thiếp.
ầ