‘Tách’ một tiếng, theo tiếng tách vang lên của điện thoại, mặt bé con lập tức biến đổi.
Cô vội vã giấu điện thoại đi, cố ý hằng giọng hai tiếng: “Cái gì kia, không có tiếng tách gi hết, vừa nãy xe lăn của cháu phát ra tiếng đấy.”
Tông Chính Ngự cứ thế nhìn
chằm chằm bé con đang ảo não, lén giấu điện thoại đi.
Rõ ràng lá đang ảo não vì sao bản thân không tắt tiếng.
Cái này giống như việc chụp lén mà quên tắt ílash vậy, hành động ngu ngốc gì không biết!
Tông Chính Ngự nhìn bé con như thế, khóe miệng không kiềm được nhếch lên.
Nhưng anh không được cười quá rõ rệt, nếu không bé con sẽ vội theo anh.
Tông Chính Ngự nhắm lại mắt, giả vờ như không phát hiện ra cái gì: “Hửm, xong chưa?”
“Sắp rồi sắp rồi ạ.”
Mộ An An đáp, dùng tay trái chỉnh lại vị trí vòng hoa.
Cô lại lấy điện thoại ra tắt tiếng rồi điên cuồng chụp Tông Chính Ngự vài tấm.
Dù sao thì có thế nào Thất gia cũng đẹp đến quá đáng, có là góc chết thì cũng đẹp một cách rất cỏ hương vị.
Điển hình là cái kiểu tùy bạn chụp như thế nào cũng được ấy.
Lúc chụp đủ rồi Mộ An An mới cất điện thoại đi, dùng vẻ mặt nghiêm chỉnh: “Được rồi ạ.”
Tông Chính Ngự mở mắt liền nhìn thấy Mộ An An đang nhìn anh bằng vẻ mặt nghiêm chỉnh.
“Quà đâu?”
Thất gia phối hợp với sự trẻ con của đứa nhỏ nào đó.
Mộ An An ngẩng đầu: “Trên đầu chú.”
“Nhưng mà chú không được hái ra đấy, đây là quà cháu tặng chú, rất quý báu đấy.”
Lúc Thất gia đưa tay lên, Mộ An An nhanh chóng bổ sung một câu: “Nếu chú lấy xuống cháu sẽ giận đấy.”
Tông Chính Ngự lập tức bỏ tay xuống.
Tính khí bé con nóng.
Một khi giận thì khó mà dỗ.
Nhìn thấy Thất gia để tay xuống, Mộ An An liền đắc ý cười: “Cứ
như thế, đợi chút nữa chú đi soi gương là được, sẽ rất bất ngờ đấy ạ”
Nói xong, Mộ An An liền xoay xe lăn di chuyển về bên cạnh.
Chỉ là lúc đưa lưng với Tông Chính Ngự, cô cúi đầu cười thầm.
Cái này để cho trên dưới Ngự Viên Loan nhìn thấy cảnh Thất gia như hoàng tử trong rừng, còn đeo vòng hoa nữa, phỏng chừng tất cả đều sẽ bị giật mình một phen.
Nhất là khi Cố Thư Khanh nhìn thấy, sẽ kinh ngạc tới mức muốn rớt luôn cái cằm.
Vừa nghĩ đến biểu cảm đó, Mộ An An liền cười điên cuồng nhưng mà không dám phát ra tiếng.
Tông Chính Ngự đi theo sau, nhìn thấy bé con đang thầm vui mừng, anh bất lực lắc đầu.
Thật ra anh muốn nói với bé con.
Muốn cười thì cứ cười to lên, đừng nín đến hỏng mất.
Mà Mộ An An cứ lo cười, không hề chú đến đến trước mặt có một cái dốc lớn.
Nhìn thấy xe lăn muốn đi thẳng xuống đó, Tông Chính Ngự vội lên trước bắt lấy tay nắm xe từ đằng sau.
“Nhìn đường.”
Tông Chính Ngự lạnh giọng nhắc nhở.
Mộ An An nhìn sườn dốc một cái rồi ‘ờ’.
Tông Chính Ngự chuẩn bị di
chuyển phương hướng của xe lăn thì Mộ An An ngăn cản: “Cái này là tự động, cháu biết điều khiển mà Thất gia!”
Tông Chính Ngự không nói gì, xác định vị trí này xe lăn sẽ không bị mất không chế mà trượt xuống, lúc này mới buông tay.
Kết quả.
Anh vừa buông tay, Mộ An An liền ấn nút điều khiển, giây sau xe lãn liền lăn theo con dốc đi xuống.
Còn kèm theo tiếng cười sảng
khoái của Mộ An An: “Hahaha, Thất gia, cháu muốn chơi như thế, trượt xuống như vậy rất sảng khoái.”
Tông Chính Ngự duy trì động tác muốn kéo xe lăn, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của bé con anh lập tức bất lực.
Anh xác định được một việc.
Bé con này không nên bị nín quá lâu.
Ngày trước chuyện của Trần Giai Lệ bị thương, ở nhà dưỡng thương mấy ngày.
Anh vừa rời đi là lập tức đi đua xe.
Bây giờ là yên tĩnh rồi.
Một khi nhịn lâu bé con liền bắt đầu chơi khùng.