cố Thư Khanh, sự việc đã qua 10 năm rồi mà anh vẫn chưa nguôi ngoai sao? Anh vẫn luôn nói tiểu thư An An chữa lành cho Thất gia trong khoảng thòi gian đó, nhưng anh thì sao?
Chinh một mình anh là không bước ra được, lão gia sắp qua đây thì anh liền muốn đi?” – La Sâm trực tiểp cắt ngang lời của Cố Thư Khanh.
La Sâm ngay thẳng nói, hắn làm việc bên cạnh Thất gia nên hẳn chưa bao giờ coi minh là người mà chỉ xem mình là một động cơ.
Một động cơ làm việc vô cảm.
Vi vậy, giọng điệu cũng là sự rèn luyện tính ngay thẳng, chính trực.
Cố Thư Khanh nghi hoặc nhưng đột nhiên lại cười mỉm, ngồi
xuống chiếc ghế bên cạnh.
Biểu cảm của La Sâm rất khó coi.
“Anh sốt ruột gì chứ, ai nỏi với anh là tôi bỏ đi?” – Bác sĩ cố cười, hỏi một câu.
La Sâm không nói gi.
Bác sĩ Cố nói: “Chẳng qua là tôi đi du lịch một chuyến thôi, 8 năm qua chưa bao giờ được nghỉ phép, muốn bản thân nghỉ ngơi chút thì có vấn đề gì?”
Hắn ung dung nói và uống một ngụm nước.
Trên người của Cố Thư Khanh luôn toát ra khi chất của một quân tử điềm đạm.
Có một loại là bất cứ việc gì trên thế giới này, hắn đều có thể
không màng đến.
“Anh không phải là đang trốn tránh lão gia sao.” – La Sâm khẳng định.
“Tôi nói rồi, tôi chỉ là chọn thời điểm này để đi du lịch thôi.” – Bác sĩ Cổ nở một nụ cười ấm áp.
La Sâm nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy thái độ cùa cố Thư Khanh thì vẻ mặt càng nghiêm nghị hơn.
Cuối cùng, La Sâm không nói gì mà xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi La Sâm rời khỏi, nụ cười ấm áp trên mặt của Cố Thư Khanh mới lắng xuống một chút, hắn nhìn vào vali.
Vẻ mặt của hắn lại dịu đi một chút.
Mộ An An và Tiểu Cửu đã say mèm.
Hai người họ ca hát và nhảy múa suốt hai tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, Tông Chính Ngự thấy hai người đang gây chuyện nên bế Mộ An An đi và để Tống Đình tự minh xử lý Tiểu Cửu.
Anh đưa người về phòng, vừa đặt người xuống thì Mộ An An không muốn, ôm lấy cổ Thất gia, hai chân níu lấy eo anh, cả người như con gấu túi bám lấy Thất gia.
“Thất gia, chú đừng buông cháu ra, cháu không muốn chú buông cháu ra đâu…..”
“Cháu nên đi ngủ thôi.” I
“Cháu không muốn ngủ! Hôm nay như một giấc mơ vậy, £háu sợ khi tỉnh dậy thì mọi thứ đều là giả.” – Mộ An An kháng nghị, dùng sức bấu víu lấy Thất gia.
“Chú hôn cháu là giả, chú ôm
cháu là giâ, chú..cái gì cũng là
giả, cháu không muốn!” – Mộ An An lắc đâu, giọng điệu uất ức.
Cô dựa vào vai Thất gia, tay nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ: “Cháu thực sự rất thích sợi dây chuyền này, chú biết không? Vô cùng thích.”
“Ngoan nào, đi ngủ thôi. Ta bảo đảm ngày mai tỉnh dậy vẫn còn đó.” – Tông Chính Ngự xoa đầu Mộ An An rồi đặt một nụ hôn lên mặt cô.