Bất luận là giọng điệu hay biểu cảm cũng đều vô cùng ngoan ngoãn, nhưng lại không giống ngày thường.
Bình thường, cô yên lặng và ngoan ngoãn ở bên cạnh Thất gia, ánh mắt có chút nghịch ngợm, nhưng bây giờ hoàn toàn không có, cứ như một khúc gỗ vậy.
Tông Chính Ngự đỡ cô dậy, nhưng vẫn đẻ cô ngồi lên đùi anh và chỉnh lại đầu tóc cho Mộ An An: “Lần này xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, ngày mai ta sẽ bù đắp cho cháu.”
“Cháu không dám, cháu không có
Hai tay cô để ở trước và hơi cúi đầu.
Tư thế này y như người hầu của Ngự Viên Loan.
Tông Chính Ngự im lặng quan sát, hành động của Mộ An An không chỉ đơn giản là sắp xếp mà là đặt mình vào vị trí rất ti tiện.
Trong nhiều năm qua, anh đã nuôi dưỡng đứa trẻ này bên mình và điều không thể dung thứ nhất là đứa trẻ này tự coi thường mình, đặt mình thấp hơn những người khác.
“An An.” Tông Chính Ngự đứng dậy, nhưng vết thương ờ vai đà dính vào khiến anh cau mày.
Khi Mộ An An thặy điều đó, cô vô thức chạy đến kiềm tra nhưng phải kìm lại.
Mộ An An hỏi: “Thất gia, cần cháu gọi bác sĩ không?”
“Ngẩng đầu lên và thẳng lưng.” Tông Chính Ngự đứng trước mặt Mộ An An và nghiêm túc nói.
Hai câu này nói ra khiến Mộ An An dường như làm theo.
Thất gia nói: “Ta biết cháu giận ta vì đã thất hẹn. Nhưng Mộ An An cháu nhớ rõ cho ta, cho dù có tức giận hay đau lòng, cháu cũng không được phép cúi lưng về phía ta. Công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan trước giờ không được cúi đầu, hiểu chưa?”
Giọng nói của anh rất trầm, cộng thêm khí thế như vậy thì lời nói
vô cùng uy nghiêm. Nhưng câu cuối khiến Mộ An An thấy rất mỉa mai.
Công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan không được phép hạ thấp lưng, nhưng lại không bằng một cô trà xanh.
Đột nhiên, Mộ An An cảm thấy bản thân hình như luôn tự lừa dối mình, cho rằng bản thân thực sự cao quý và kiêu hãnh, là công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan, nhưng kết quả thì sao? Cái gi cũng không phải.
Mộ An An nắm chặt hai tay, kích động hỏi: “Thất gia, cháu có thề rời khỏi Ngự Viên Loan đến khách sạn ở được không?”
“Không được.” Anh thốt lên.
Đứa trẻ trước mặt cụp mắt
xuống, cả người trầm buồn.
Sự yếu đuối khiến anh muốn tiến thêm một bước và ôm cô vào lòng.
Cuối cùng, Tông Chính Ngự đổi lời nói: “Ta sẽ cho người sắp xếp khách sạn, cháu ờ hai ngày rồi quay về.”
“Cảm ơn Thất gia!” Mộ An An đang yếu đuối, nhưng bị Thất gia vịn chặt vai và không để cô cúi đầu.
Mộ An An không muốn ở lại một giây nào: “Vậy cháu đi trước.”
Sau khi quay người, Mộ An An không vào phòng thuỷ tinh dù chỉ một giây, bước chân đi ra ngoài một cách nhanh chóng.
Tông Chính Ngự đứng tại chỗ.
Giây tiếp theo thì đi theo cô!