Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ năm 12 tuổi, khi biến cố của nhà họ Mộ xảy ra, cô không cách nào chấp nhận được cái chết, nhất là ở cự ly gần.

Thực tập ờ khoa cấp cứu lâu như vậy mới gặp được tình trạng như này.

Nếu là trước kia, Mộ An An đã trốn đi rồi.

Mộ An An hít thở sâu, điều chỉnh tâm trạng của mình.

Cô biết mình cần khắc phục tâm bệnh này, có thể khắc phục từ từ.

Mộ An An nhắm mắt, hít thờ sâu, đột nhiên cảm thấy đầu óc mê mần.

Cô ngừng lại, hơi thờ có mùi quen thuộc.

Mộ An An bật cười: “Sao chú lại đến đây… Ặc”

Cồ chưa nói hết, trên môi bỗng có một cảm giác rất mềm.

Trong lúc cô đang mơ hồ, cảm thấy đối phương đã đưa một viên kẹo vào miệng cô.

Viên kẹo vị cam, một mùi vị ngọt ngào và tươi mát lan toả trong khoang miệng.

Cô ngồi trên ghế nhưng lại cảm thấy chân mình bắt đầu tê cứng.

Hơi thở của cô trờ nên không binh thường.

“Nhóc con, sao lại không lấy hơi?” Bên tai văng vẳng giọng nói đùa cợt.

Mộ An An há miệng ra lấy hơi, định gạt cái tay đang che mắt cô xuống nhưng đối phương không buông.

“Chú làm gì vậy?” Mộ An An hỏi.

“Trả lời ta một câu. Thích kẹo hay thích hôn?” Người đàn ông hỏi.

Mộ An An không nghĩ đến đối phương lại đột nhiên hỏi câu này.

Nụ hôn ướt át ngập tràn hương vị ngọt ngào của kẹo cam, cả khuôn mặt đều đỏ ửng lẻn.

Viên kẹo đó vẫn còn trong miệng cô.

Mộ An An mím môi, không trả lời.

“Không trả lời à? Vậy là không thích?” Người đàn ông hỏi tiếp.

Mộ An An có chút e thẹn.

Cỏ cảm thấy mình không quen với Thất gia trước mặt.

Rõ ràng là một người đàn ông ngay thẳng, sao lại đột nhiên tán tỉnh người ta như vậy.

Thật khiến người ta ngại quá.

Cô ngại ngùng không trả lời.

Kẹo rất thơm và nụ hôn cũng rất ngọt…

Mộ An An dối lòng: “Đều không.”

“Vậy là lỗi của viên kẹo rồi.”

Người đàn ông nói xong, Mộ An An liền cảm thấy cảm thấy hai má bị nhéo, miệng bị ép

mở ra, sau đó nụ hôn của người đàn ông liền tấn công, nhân cơ hội cướp đi viên kẹo cam trong miệng cồ.

Khi người đàn ông buông ra, Mộ An An thốt lên: “Kẹo của cháu đâu?”

“Hết rồi.”

Mộ An An không nói gì, đưa tay nắm lấy bàn tay che trước mặt mình, ngẩng đầu lên và nhìn thấy người đàn ông đang đứng cạnh đang củi xuống nhìn cô.

Mộ An An nhìn đôi môi của Tỏng Chính Ngự.

Rõ ràng là Thất gia đã bắt gặp ánh mắt của Mộ An An, liền cho cô xem viên kẹo trong miệng mình.

Kẹo vị cam và có màu cam.

Mộ An An nghĩ đến nụ hồn lúc nãy, gương mặt đỏ bừng, tim đập nhanh.

Cảm giác viên kẹo đang di chuyển trong miệng… Cô không biết phải diễn tả nó như thế nào.

Chi cảm thấy nụ hôn rất khác.

Mộ An An thản nhiên hỏi: “Không phải hôm

nay chú hông rảnh sao, tự nhiên chạy đến bệnh viện làm gì?’

Người đàn ông ngồi cạnh cô và ghé sát tai nói: “Nhớ cô gái nhà ta rồi. Cô gái nói chấm điểm cho ta, còn là số âm. Ta muốn dùng một viên kẹo đế đối một điểm. Đồng ý không, cô gái?” Giọng điệu của anh có vẻ như không hài lòng.

Sau khi nói câu cuối cùng, anh gần như không lên tiếng, mà chỉ còn hơi thờ sát tai Mộ An An.

Mộ An An cảm thấy những gì anh nói không phải như vậy.

Đây là

Đây là một kích thích tình dục!

Mộ An An ngồi qua ghế bên cạnh.

Thất gia đi theo sau, nghiêng đầu nhìn theo Mộ An An.

Rõ ràng là anh muốn Mộ An An cho anh một câu trả lời.

Mộ An An cầm tài liệu trong tay, lén hít thở sâu và giả vờ bỉnh tĩnh: “Vừa rồi đã nói là kẹo không ngon, kỹ năng hồn cũng phải cải thiện. Vậy nên trừ hai điểm.”

Tông Chính Ngự nhướng mày: “Kỹ nàng hồn không ổn?”

Nói xong, Thất gia đứng dậy và đi đến trước mặt Mộ An An.

Mộ An An ngẳng đầu lên và nắm sấp tài liệu trong tay: “Chú làm gì vậy?”

“Chứng minh….” Thất gia nói, tay trái

chống lên ghế sau lưng Mộ An An và chuẳn bị cúi đầu hôn cô.

Thấy Thất gia sắp hôn mình, cô vội nói: “Trừ điểm! Trừ năm điểm!”

Tông Chính Ngự ngừng lại.

Mộ An An vội né ra: “Đồ lưu manh, trừ điểm! Lưu manh già!”

Tông Chính Ngự cau mày.

Hai ngày nay, cô gái nhỏ trực tiếp đặt cho anh một biệt danh như vậy.

Cô gái vui nên anh cũng chẳng thấy có gì.

Không chấp nhận được sự trừ điểm này.

“Nhóc con, bây giờ ta mất 10 điểm rồi.” Tông Chính Ngự giữ cô lại.

Mộ An An che miệng mình lại bẳng sấp tài liệu và chỉ để lộ đỏi mắt: “Đúng, đúng, vì biểu hiện của chú không tốt. Đừng có giờ trò lưu manh. Mặc dù cháu khá thích… không phải!

Mặc dù chú là Thất gia, nhưng bây giờ chú đang theo đuổi cháu, có ai theo đuổi như chú không? Làm như chú thì theo đuổi còn ý nghĩa gì nữa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK