Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông đối diện nghiêm túc nhìn đứa trẻ đang làm loạn, anh bật cười.

Mộ An An thấy vậy, cảm thấy có hy vọng: “Dù sao cháu cũng muốn ăn hải sản, nhà hàng này không có hải sản thì cháu sẽ chết mất. Thôi thì cháu xem hình cũng thấy vui roi.

Tông Chính Ngự lắc đầu, đưa tay ra hiệu cho phục vụ.

Khi phục vụ đi qua, Mộ An An ngồi ngay ngắn lại.

Thất gia nhìn rồi nói: “Thêm hai món hài sản đặc trưng của nhà hàng.’’__

Vừa nói xong, hai mắt Mộ An An sáng rỡ.

Phục vụ gật đầu: “Vâng, xin hỏi hai vị có àn cay không?”

“Ăn.”

“Không.”

Mộ An An và Thất gia đồng loạt lên tiếng.

Thất gia nhìn Mộ An An.

Mộ An An liền sửa lời: “Không cay.”

Bây giờ được ân hải sản đã vui lắm rồi, còn nhiều yêu cầu.

Vốn dĩ Mộ An An rất thích hải sản, nhưng bất lực vi thể chất mình quá yếu, ăn hải sản thì sẽ bị dị ứng.

Cô vẫn đang ngẫm nghĩ nên ăn một hay

hai miếng?

Ăn vài miếng chắc không sao, không ảnh hưởng đến buồi hẹn hò đâu.

Nhưng nếu ăn quá hai miếng thì chắc chán sẽ có chuyện.

“Thất gia, cảm ơn chú!” Mộ An An cười híp mắt.

Người đàn ông đối diện nhướng mày nhìn Mộ An An và không nói gì.

Nhà hàng này lên món rất nhanh.

Những món hải sản đặc trưng của nhà hàng được phục vụ theo mùa, vào thời điềm này thì tỏm và cua là hai món vô cùng ngon.

Mộ An An phấn khích, cầm đũa và sẵn sàng ản.

Kết quả là ngay khi cỏ vừa đưa tay về phía con cua, Thất gia đã dùng đũa hất ra một cách vô tình.

“Làm gì vậy?” Mộ An An không hiểu.

“Cho cháu ản rồi à?”

“Không phải gọi cho cháu àn à?” Mộ An An hòi.

Người đàn ông không nói gì, đặt đũa * xuống.

Sau đó, Mộ An An nhìn người đàn ông cầm con cua và tôm lên trước mặt mình.

Mộ An An khó hiểu.

Người đàn ông đeo gàng tay và bắt đầu bóc vỏ cua, tôm.

Sau đó, để cua và tôm vào một cái chén.

Mộ An An thấy người đàn ông để thịt cua và tôm vào chén nhưng không àn, mà lại tiếp tục lột vỏ.

Mộ An An nở nụ cười, đôi mắt sáng rực.

Miệng thì nói không đồng ý, nhưng thao tác tay lại rất nhanh.

Mộ An An nhìn Thất gia lột vỏ, cái chén đã đầy ắp.

Mộ An An vội nói: “Thất gia, đủ rồi. Cháu ăn một hai miếng thôi, ăn nhiều lại dị ứng.”

Tuy nhiên, Mộ An An còn chưa nói hết.

Người đàn ông ngẩng mặt lên nhìn cô, không nói gì và tiếp tục lột vỏ.

Mãi cho đến khi hai đĩa đều được lột hết vỏ thi Mộ An An mỉm cười và đưa tay ra: “Cảm ơn, Thất gia.”

Cô còn chưa đụng được đến chén tôm thì đã bị Thắt gia đem đi.

Mộ An An ngập ngừng: “Không phải chú cho cháu ăn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK