Vậy nên, Mộ An An không nói gì nhiều, cô đeo găng tay vào và chữa trị vết thương cho giáo viên bị thương nhẹ nhất.
Cánh tay cùa giáo viên đỏ bị thuỷ tinh cứa vào, máu chảy lênh láng, có mảnh thuỷ tinh dính trên da thịt đả cháy đen.
MTôi cần lấy mảnh thuỳ tinh ra nên sẽ hơi đau, cô ráng chịu chút nhé.” – Mộ An An nhẹ giọng nhắc nhở.
“Có để lại sạo không?” – Giáo viên đố rất xinh đẹp, khuôn mặt sầu não.
“Có thể. Nhưng hiện tại kỹ thuật thẩm mỹ phát triển, nếu tìm đến thẩm mỹ thì phải tốn ít nhất 10.000 tệ mới có thề xử lý êm đẹp.”
Nử giảo viên lo lẳng, nghe thấy câu này của Mộ An An liền thở phào nhẹ nhôm: “Có sẹo là tốt rồi. Cũng may tối có một công việc phụ nên dành dụm dược một ít.”
“Cô còn làm công việc phụ nữa à? Cô làm việc gì còn có thể tiết kiệm tiền vậy, thật thần kỳ, tôi còn khỏng để dành đưực.” – Mộ An An chủ động bắt chuyện với nữ giáo viên.
Nử giáo viên nhắc đến nghề phụ rất phấn khích, cũng không để ý đến Mộ An An dang xử lý mành thuỷ tinh ờ vết thương.
Sau đó còn nói với Mộ An An về công việc phụ của mình: “Cô biết tiểu thuyết trên mạng không?”
“ừ tôi biết, tôi thường đọc lắm. Tôi đặc biệt thích thể loại ngôn
tình và trinh thám, đọc rất thú vị.”
– Mộ An An nói.
Nữ giáo viên mỉm cười: “Tôi viết ngôn tinh, thành tich cũng binh thường nhưng vẫn có thể kiêm được ít tiền.”
“Tôi nghe nói nhiều tác giả trực tuyến là làm toàn thời gian, nếu có công việc vô cùng mệt mỏi này, suy cho cùng lượng cập nhật cũng rất lớn. Có người viết cả ngày chỉ viết được 4 5 chương, kết quả vẫn bị độc giả mắng vì không cập nhật nhiều.”
“Mệt thì mệt nhưng tôi không muốn từ bỏ công việc này, tôi sợ cuộc sống của mình bị trật bánh. Vả lại, viết tiểu thuyết và truyện là ước mơ của tôi, tôi không muốn biến ước mơ thành nguồn thu nhập cho cuộc sống của mình, nếu không thì ước mơ của tôi sẽ
không còn đơn thuần nữa.”
Mộ An An không ngừng nói lỷ luận.
Trên cánh tay của giáo viên nữ có nhiều vết cắt, vết cắt rất nhỏ nên phải xử lý từng chút một, nếu không rát dễ có chuyện.
Tụy nhiên, khi Mộ An An đang cúi đầu xử lý vết thương một cách nghiêm túc, cô không để ý rằng cách đó không xa, bác sĩ Quách Ái Hoa đang đeo kính cận đi tới.
Khi thấy Mộ An An đang xử lý vét thương cho bệnh nhân, biểu cảm của cô ấy rất khó coi.
Mộ An An chuyên tâm xử lý vết thương, còn phải phân tâm nói chuyện cùng giáo viên nữ, phân tán sự chú ý của cô ấy, nên cô càn bản không có sức để ý đén
bên cạnh.
Mộ An An lại hỏi: “Vậy mấy cô viết truyện có bị độc giả mắng khong?”
“Cập nhật ít thì bị mắng, nếu không đọc được cũng bị mắng, thường xuyên bị mắng luôn hoặc nếu nữ chính hay nam chính phản ứng không tốt cũng sẽ bị mắng.”
Nhắc đến chuyện này, giáo viên nữ bất lực: “Nhưng thực ra, viết truyện lâu rồi cũng phải theo dàn ý. Mỗi dàn ý đều được định sẵn, không dễ thay đổi, khi thay đổi sẽ làm cả câu chuyện không ăn khớp. Nhất là những bạn nhỏ bây giờ đọc sách, chỉ muốn ngọt ngào một chút, có chút ngược đãi là không được nhưng là một người viết truyện, nhất là viết ngôn tình thì luôn càm thấy nếu
giữa nam nữ chính không có chút sóng gió, chỉ binh yên sống cùng nhau rất ngọt ngào thì câu chuyện có chút giả tạo. Tôi thích tiếp cận cuộc sống một chút, tinh cảm càng sẽ chân thật hơn.”
Giáo viên nữ rất thích viết truyện, khi nhắc đến đều nở nụ cười, ánh mắt thì sáng rực.