Giang Trấn không cách nào trả lời.
Ông nhìn Quách Nguyệt Hoa của bây giờ có chút đáng sợ.
Bà ta đang trừng to mắt, hình tượng cao quý từ trước giờ liền triệt để biến mất, trông cứ như một mụ điên!
Trong phòng của một khách sạn gần bệnh viện phụ thuộc.
Giang cầm đang nắm cổ áo một thiếu niên, đè người ta lên tường truy hỏi: “Tại sao hôm qua anh không đến, anh nói rõ cho tôi! Tại sao anh lại ký cái bản hợp đồng chết tiệt đó, còn có ba tên đàn ông kia, rốt cuộc là có chuyện gì!”
Giang cầm bị dằn vặt từ tối hôm qua đến giờ.
Nếu hôm nay đã bắt được người thì tất nhiên phải hỏi cho rõ.
Mà thiếu niên đang bị Giang cầm ấn lên tường, lúc này biểu cảm trên mặt rất nhạt, anh bắt lấy tay Giang cầm đè ngược lại cô ta lên tường.
“Cô đừng kích động, nghe tôi giải thích đã.”
“Nghe anh giải thích, anh muốn giải thích thế nào?”
Vành mắt Giang cầm đỏ hoe.
Cả đời cô ta chưa từng chịu qua sự sỉ nhục nào như thế.
Cô ta điên tiết gào lên với Tông Thất: “Anh có biết những người trên mạng đó sỉ nhục tôi ra sao? Mắng tôi như thế nào không? Thậm chí bọn họ còn nói lập đội đi cưỡng bức tôi? Cả đời này Giang cầm tôi chưa bao giờ nhận sự sỉ nhục như thế!”
“Vừa nãy ở khu cấp cứu, những người đó
kéo áo tôi, lột quân tôi, nói tôi là con điêm, nói tôi không phải là con người, nói tôi ngủ với cả nghìn người, bị vạn người chơi! Dựa vào đâu mà tỏi phải chịu đựng những thứ này!”
“Vậy, cô công chúa nhỏ của Ngự Viên Loan kia tại sao phải chịu đựng những thứ này?”
Tông Thất buộc miệng nói ra.
Giang cầm vốn dĩ đang phát điên tiết trút giận, đột nhiên sững lại: “Anh nói gì?”
Tông Thất bình tĩnh đáp: “Cô nói xem, những thứ bây giờ mà cô trải qua, cô công chúa kia cũng đã từng trải qua.”
Thậm chí còn thảm hơn!
Ngựa gầy Dương Châu.
Bốn chữ này đã trở thành ác mộng mà Mộ An An xoá mãi không nhòa.
Bị lập đội cưỡng bức, chế ảnh, đơn hàng.
Tất cả Mộ An An đều đã trải qua, đó là một sự tổn thương nghiêm trọng và ác mộng về
mặt tinh thần.
Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy ghê tởm và đáng sợ.
Nhưng lúc này Mộ An An đang dùng thân phận của Tông Thất để đối mặt với Giang Cầm.
Cho nên biểu cảm rất lãnh đạm, trực tiếp nói: “Tôi cảm thấy, cô công chúa kia đang báo thù cô.”
“Chính là nó!”
Giang cầm kích động gào lên: “Chính là con tiện nhân đó! Chiếm lấy một người đàn ông rồi làm xằng làm bậy, không coi trời đất ra gì cả! Chính là nó cố ý hãm hại, làm nhục tôi, người này sao mà ác độc!”
Mộ An An bình tĩnh đứng nghe hết những lời mắng của Giang cầm.
Nếu không phải vì bây giờ đang mang thân phận của Tông Thất cô phải nén lại, nếu không cô đã bật cười.
Ác độc sao? Đê tiện sao?
Cho nên, một đứa con riêng như Giang Cầm, không danh không phận mà chiếm đoạt đi sản nghiệp của Mộ gia, làm một đại tiểu thư chỉ được hưởng thụ sự cao quý.
Mà Mộ An An cô thì đáng đời bị sỉ nhục?
Đáng đời bị những dân mạng kia công kích?
Mắc cười!
“Vậy cô đi báo thù cô ta đi.”
Mộ An An đột nhiên nói một câu.
Giang cầm lại sững lại lần nữa: “Ý gì?”