Thời gian nảy cô không tiện hỏi, nếu hỏi thl thật là thô lổ.
“Đích thực là sắp tới sao?” Mộ An An hỏi một câu.
Bác sĩ CỐ gật đầu: “Vừa nãy La Sâm vào tím Thất gia, chắc hẳn là chuyện có liên quan đến việc lão gia qua đày.”
Nói xong, bác sĩ cố chì vào chiếc ghế trước mặt: uCô An An.”
Mộ An An gật đầu, ngồi lên ghế và kẻo chiếc áo khoác xuống, đế bác sĩ cố xử lý vết thương sau lưng do dao đâm.
Quá trinh xử lý vết thương vô cùng trầm mặc. Cho đến khi xừ lý xong, Mộ An An mặc lại áo.
Khi quay đầu lại, bác sĩ cố bình tĩnh nói
một câu: “Cỏ An An, đây có cho lả.lần
đẩu ra mắt phụ huynh không?*
Mộ An An vốn không hiểu bác sĩ cố nói gì.
Bác sĩ Cố phl cưởl: “Thát gia đề cô bên cạnh anh ấy bảy năm. kẻ cả khl cỗ đén thủ đỏ nhưng anh ấy vẩn không đưa cô vào nhà Tông Chính, đảy là lần đầu Uên lão gia đích thản đến, còn không phải là ra mẳt phụ huynh sao? Ba mẹ Thổi gia mẩt sớm, người quan trọng nhất đổi với anh ắy chỉ có lão gia. Những trưởng bối khác của nhà Tông Chính cỏ thể không gặp, nhưng lão gia thi nhất định phài gặp. ông ấy chịu nhận cô thi chẳng cỏn ai dám nói gì nữa.”
“Vậy anh cảm thấy cách hành xừ như một Ông già thì cố thể nhận ra tôi không?” Mộ An An chợt hòi một câu.
Bác sĩ Cố im lặng.
Mộ An An cười khố: “Còn nhở là lúc trước khi anh phái hiện Tiểu Cứu, sao anh lai n6i VỚI tổi? ở nhà Tòng Chinh ch! cố lợi lch, đừng nói chi đến cảm tinh. Thân phân cúa tôi như vậy. đoán lả nhá Tông Chính sẽ coi thường, anh cảm thấy ỏng ẩy cổ thẻ đòng ý sao?”
“Ông ấy có đồng ý không thi không biết, nhưng nếu Thát gia chẳc chắn tà cô thì ông ấy cũng khồng ngân cản được.”
“Anh còn nói nữa! vốn dĩ tát cả đều xong rồi, không có gi anh xông vào làm gì! vốn dĩ Thất gia sẽ bàn bạc về chuyện của chúng tôi rồi!” Mộ An An dột nhiên quay đầu, biểu cảm rất giận dữ.
Nói đến cùng thi Mộ An An vẫn nghiến chặt ráng, tỏ vẻ phẫn nộ với bác sĩ Cô.
Nhưng ban đầu bầu không khí có chút ngượng ngùng, vì Mộ An An thôt ra câu như vậy, trong chốc lát đã phá tan bầu không khí đó.
Bác sĩ Cô mỉm cười: “Cô An An, không phải nói rằng cô và Thất gia rất có tương lai hay sao, cũng không vội vàng nhất thời phải không?”
Bày giờ bl mạt được bật ml ròl, mọi thừ bên trong đó dần dược hé lộ
Nhưng khi Mộ An An quay đầu lại lièn thấy Cố Thư Khanh đang nhìn cô.
Ảnh mắt dỏ giống như một người ba già nhin cô con gái khổ tận cam lai vậy.
Mặc dù nổi ần dụ vậy không thích hợp, nhưng khi Mộ An An và cổ Thư Khanh nhìn nhau thl chỉ có cám giác nãy.
“Bác sĩ CỔ, sau này khi tôi két hôn, cố phải cần cân nhắc để anh thay thế vị trí ba tôí dắt tôi lên với Thát gia không?” Mộ An An đột nhiên nói.
Bác sĩ Cổ định thần lại với vè mặt hơi sốc: “Cô An An, sao cô lại không biết xấu hổ thế, lời nảy mà cũng nói ra được à?”
“Lời nảy làm sao chứ?” Mộ An An nhưởn mày hỏi ngược lại.
Ngay từ khi còn nhỏ, Mộ An An muốn trang tương lai sẽ sinh vài đửa con cho Thât giq sinh con trai thi đặt tên gì, học trường nàd học chuyên ngành gi đều sẽ nghĩ thật kỹ.^
Cố Thư Khanh không nói gì, chỉ nhìn bộ
dạng bây giờ của Mộ An An.
■ Trong vài nám nay, trong ký ửc của anh vè I Mộ An An thi là một cô gái rảt cởi mở. bộc I trực, thảng thần, không che giẩu tâm tư I của bản thân vả ánh mảt hư hóng dó.
I Thậm chí một sổ ngưởl đối vởi nhửng lời Ị nói của con gái rết xẩu hổ, không thề nổi I được gì, đối vởi những lời nói của Mộ An I An lạí không có gi.
“Bác sĩ CỐ, sao tôi lại cảm thấy hôm nay I anh không giống lắm, anh làm gì nhìn tôi như thế hả? Mộ An An thấy kì lạ khi bác sĩ CỐ nhln chằm chằm mình, cảm thấy cố Thư Khanh hôm nay rất lạ, là VI ông ấy sắp tới ư?
Nhưng Mộ An An lại cảm thấy không đơn giàn là như vậy. Vi cô đã bắt gặp vài lần bác sĩ Cố dùng ánh mắt cùa người ba đó nhìn cô.
Kiểu nhìn như khổ tận cam lai. Giông như bản thân đâ làm được tất cả, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện.
Bác sĩ Css?” Mộ An An thấy bác sĩ cố không phản ứng liền hỏi tiếp.
Cổ Thư Khanh C1nh Ihèn lại: -CA An An tỏi đang nghĩ dén một vản đô.”
“Cổl gl?”
“Cô có từng nghĩ qua thích một người là sè khỏng giáu được không ” cồ Thư Khanh
nói.