An nói vậy liền phản ứng.
“Cháu biết bác là người tốt. Nhưng cháu đã thoát ế rồi.” Mộ An An lập tức cắt ngang lời bác tài.
Bác tài nghe xong không hiểu: “Gì, thoát ế rồi? Không phải hôm qua cháu nói đó là tra nam sao?”
“ừ, tra nam tỏ tình vởi cháu.
Cháu phát hiện cháu cũng rất thích tra nam, vậy nên định hẹn hò với anh ấy.” Mộ An An nói.
“Lý lẽ gì đây? Bác nói cháu nghe, mấy cô gái tuổi cháu bây giờ dễ đi vào bế tắc. Tra nam không phải loại chơi đùa cho vui đau, bị tổn thương thì thanh xuân coi như mất. Đến lúc đó hối hận không kịp nữa.”
“Không sao, thanh xuân là chuyện nhò, cháu còn định theo anh ấy cả dời.” Mộ An An nói.
Cúi đầu nhìn màn hình diện thoại thì thấy tin nhắn của Tiểu Cừu.
Hôm qua không lo được cho Tiểu Cưu.
Có điều, suy cho cùng bị Tống Đình đưa đi. Thất gia còn sắp xếp người nên Mộ An An cung khong lo lắng mấy.
Nhưng làm chị em thì vẫn nên quan tâm chút.
Kết quả, tin nhắn này gửi đi nhưng chị em của cô lại không quan tâm.
“Haiz, cô gái như cháu sao lại cố chấp như vậy. Thanh xuân tươi đẹp như vậy, sao lại dành cho những tên cặn bã được, không phải cháu…..”
“Bác tài, ngã tư phía trước.” Mộ An An nhắc nhở.
Bác tài không còn cách nào khác là dừng lại, bác tài nhìn Mộ An An với ánh mắt căm ghét, khiến Mộ An An cảm giác mình như một cô gái lạc lối.
Mộ An An không nói gì nhiều, lập tức xuống xe và vào khoa cấp
cap.
Một học sinh trung học được đưa đến khoa cấp cứu.
Được biết là có mâu thuẫn với giáo viên nên đã trực tiếp nhảy từ lầu hai xuống nên gãy chân.
Giáo viên và ba mẹ lo lắng đưa cậu bé đến, Mộ An An theo bác sĩ Quách Ái Hoa đi tiếp quân.
Bác sĩ Quách Ái Hoa nói thẳng với Mộ An An: “Gọi bác sĩ khoa xương đến, chân của cậu bé này khá nghiêm trọng.”
Mộ An An lập tức đi đến khoa xương.
Vừa đến nơi thl thấy bác sĩ Lý Nham bước ra khỏi vản phòng,
Mộ An An hét lên: “Bác sĩ Lý Nham, có một cậu bé bên kia bị^
gãy xương chản. Bác sĩ Quách Ái Hoa gọi anh qua đó một chuyến.”
Bác sĩ Lý Nham sững sờ khỉ nghe Mộ An An nói, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua thì anh cảm thấy hơi xấu hồ.
Khi Mộ An An quay lại khoa cấp cứu, lập tức bước vào trạng thái làm việc.
Khi Mộ An An đưa bác sĩ Lý Nham đến khoa cấp cứu, phụ huynh của cậu bé đang yêu cầu giáo viên và bệnh viện cho một lời giải thích.
Cả đại sảnh là một mớ hỗn độn.
Mộ An An quay đầu, thấy Tiểu Trân đang bước tới liền bắt lấy và nói: “Mau gọi bảo vệ qua đây, phải an ủi bên kia trước chứ lộn xộn thế này sẽ ảnh hưởng đến^^
bệnh nhân.’