Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ An An vừa nghĩ đến khi ở võ đài 9 hạng, Thất gia nắm láy mắt cá chân của cô để ngăn việc cô bị ngã khỏi vỏ đài, bị bắn hai phát súng khiến tim cô đau nhói.

Vừa áy náy vừa đau lòng.

“Có phải trờ nặng rồi không?” – Mộ An An nói, giọng cô nghẹn ngào.

Nước mắt tuôn rơi.

Tông Chính Ngự ngay lập tức lau những giọt nước mắt của Mộ An An: “Sao lại khóc roi?”

Anh chỉ muốn trêu đứa trẻ này.

Tông Chính Ngự đứng dậy ôm lấy Mộ An An vào lòng: “Khóc gì vậy, đã về nhà rồi.”

Gương mặt Mộ An An dính chặt vảo lòng của Tông Chính Ngự.

Chỉ cách một lớp áo cũng có thể cảm thấy cơ bắp ờ ngực anh ấy và cả cơ thể đều toả ra mùi hương.

Đúng vậy, đã về nhà rồi.

Trong lòng Mộ An An đột nhiên có chút cảm động, nước mắt rơi rất dữ dội.

Cô ôm chặt lấy Tông Chính Ngự.

“Cháu rất nhớ chú.” – Mộ An An nghẹn ngào nói, hoàn toàn không quan tâm nước mắt đã rơi hết lên bộ đồ của Tông Chính Ngự.

“Ta biết.” – Tông Chính Ngự vỗ nhẹ vào lưng cô, giọng nói dịu dàng.

Mộ An An ôm láy Tông Chính Ngự không rời: “Thực ra vết thương của cháu rất đau, khi ở trên võ đài cháu cũng sợ chết. Sau đó chú đến, cháu lại càng sợ hơn, trên tay cháu vẫn còn chiếc vòng đó nên cháu sự nếu tay chân cháu không còn nữa thì phải

làm sao….Như vậy sẽ không xứng với

chú nữa. vốn dĩ chú rất cao quý, vì để theo kịp bước chân của chú, cháu đă nỗ lực rất nhiều nhưng nếu cháu có khuyết điểm, cả đời này cũng sẽ không xứng với chú.”

Vê nhà rôi vân là được dô dành tay của người đản ông nảy.

trong

vòng

Tâm trạng của Mộ An An hoàn toàn không có chút kìm nén, cũng không muốn kìm nén.

Chẳng qua là có bao nhiêu thì buông bấy nhiêu.

Mọi ấm ức, khi ở trước mặt người đàn ông này liền nhân đôi lên thành hai.

Khóc lóc thảm thiết.

“ừ, biết đứa trẻ nhả ta chịu ấm ức rồi.” -Thát gia nhẹ nhàng xoa lưng Mộ An An.

Đôi mắt khóc đến đỏ hoe. Vô cùng ấm ức giống như một đứa trẻ tội nghiệp: ‘Thất gia, ôm thế này không thoải mái lắm.”

Tông Chính Ngự lau nước mắt trên mặt cô: “Muốn ôm thế nào đây?”

“Chú ngồi xồm xuống.” – Mộ An An nói xong, Tông Chính Ngự liền làm theo, ngồi xồm xuống trước mặt cô. Kế tiếp, Mộ An

An dang rộng hai tay ỏm lây cô Thât gia, kề mặt vào cổ của anh.

Không cần cách một lớp đồ mà trực tiếp kề mặt vào da người đàn ông. Tông Chính Ngự có chút cứng đờ.

Kiểu da kề da thế này vô cùng thân mật, có thề cảm nhận được hơi ấm và sự tiếp xúc.

Đứa trẻ này thích cái đẹp nên luôn dưỡng da mình rất tốt, trắng nõn nà. Lúc này dựa như vậy lại mềm y hệt như miếng đậu phụ.

Thất gia chỉ cảm thấy yết hầu của bản thân hơi khô. Anh đưa tay xoa lưng Mộ An An: “Được rồi.”

Nói xong liền kéo cô ra.

Mộ An An không nhúc nhích, mang bộ mặt ấm ức nhìn người đàn ông này, đuôi mắt vẫn còn nước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK