Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ An An và Giang Trấn đi về phía nhau, cuối cùng dừng lại ở khoảng cách tầm một mét.

Mộ An An bình tĩnh, tình trạng của Giang Trấn còn tệ hơn trên màn ảnh.

Mộ An An có thể thấy tóc trên trán đã phồng lên, sắc mặt có nhiều vết đen, cả người u ám và thiếu sức sổng.

Hai cha con nhìn nhau trên con đường vắng vẻ.

Xe cảnh sát và đoàn xe của Ngự Viên Loan dừng sang một bên, không ai quấy rầy bầu không khí này.

“Lát nữa tôi sẽ đi viếng mẹ.” – Mộ An An chủ động nói.

Giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng đôi mắt cô nhtn chằm chằm vào sự thay đổi biểu cảm trên mặt Giang Trấn.

Nhắc đến Mộ Thanh, Giang Trấn không có biểu hiện nào khác ngoài một nụ cười khinh bỉ.

Mộ An An nắm chặt tay và tiếp tục nói: “ông và mẹ tôi kết hôn nhiều năm như vậy, mẹ tôi đổi với ông toàn tâm toàn ý, dịu dàng đôn hậu. Cho dù là sự nghiệp hay đời sống thi mẹ đều bao dung ông. Vậy nên tôi đến đẻ thay mẹ hỏi một câu, trong nhiều năm như vậy ông có bao giờ rung động trong một chốc dù chỉ một lần không, có bao giờ thương xót cho những gi mẹ tôi bỏ ra không?”

Câu hỏi này thực ra rất vô nghĩa.

Người đã mất nhiều năm như vậy, giống như nam nữ chia tay dính vào câu đã từng yêu qua chưa?

Nhưng Mộ An An chỉ muốn hỏi vì cô thấy không đáng, cô muốn biết liệu những gì mẹ bỏ ra có lay động được người đàn ông này

không.

Sau khi Mộ An An hỏi câu này, Giang Trấn im lặng một lúc lâu và trả lời: “Có.”

“Khi nào?” – Mộ An An hỏi.

“Rất nhiều, đếm không xuể.” -Giang Trấn thản nhiên đáp.

Ánh mắt hướng về cảnh vật bên đường.

Mộ An An đứng đối diện ông ta cũng không biết khi Giang Trấn nhìn những cảnh vật đó đang nghĩ cái gì, nhưng nỏ không quan trọng.

“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn.” -Mộ An An không muốn nói quá nhiều với ông ta, cô chuẩn bị quay người rời khỏi.

Nhưng khi vừa quay đi, Giang Trấn đột nhiên cất tiếng nói: “Có điều, tới hôm nay ba mới biết thì ra mẹ con giấu một bí mật lớn như vậy,”

Mộ An An quay đầu: “Bả ấy giấu gì?”

Giang Trấn không trả lởi Mộ An An mà thay vào đó hỏi: “Biết tại sao khi còn nhỏ ta luôn lạnh nhạt với con không?”

“Vì ông không thích tôi.” – Mộ An An trả lời.

Giang Trấn gật đầu: “Đúng, vì ghét con. Con quá thông minh lại cứng đầu, bướng bỉnh, khi con vừa mới sinh ra, ta đả cảm thấy không hợp với con.

Nhưng lúc đó ta cảm thấy suy cho cùng con cũng là con gái ba,

sao lại nhìn không giống. Có điều bây giở biết nguyên nhàn rồi, vì trong người con vốn không phải dòng máu của ba!”

Giang Trấn nói xong liền bắt đầu cười điên cuồng.

Cười rất dữ dội đến mức ho khan.

Mộ An An lại vì cảu này của Giang Trấn mà kinh ngạc.

Vài giây sau mới phản ứng lại: “Ông có ý gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK