Ban đầu, gương mặt người đản ông ấm áp nhưng vừa quay đầu nhin thấy người con gái trong video đột nhiên cứng đơ người.
Anh đưa tay gõ vào màn hình.
Mộ An An vô thức phản ứng lại.
Dường như không phải gõ vào màn hình mà lả gỗ vào trán cô.
“Củng ăn tối không?” Người đàn ông nói.
Mộ An An xoa trán: “Thất gia, chú đang hẹn cháu à?”
Người đàn ông trong video nhướng mày: “Đồng ý không?”
Anh nhìn chằm chăm người con
gái.
Nếu nói lại một câu đại loại như trưởng bối không thé hẹn hậu boi hoặc bất kỳ gi liên quan đến chủ đề trường bối, hặu bối.
Thl anh sẽ lập tức đến bệnh viện vác đứa trẻ không nghe lời này về nhà mất.
“Cháu suy nghĩ xem đã. Suy cho cùng, chú biết cháu rất bận mà. có lẽ có thời gian.”
Tông Chính Ngự cười: “Tối nay đến đón cháu.”
“Được rồi, cháu còn rất bận, cúp máy đây.” Mộ An An nói xong, liền vội vàng cúp máy.
Nếu không cúp, nụ cười trên gương mặt cô sẽ không giấu nổi nữa.
“Xin hỏi, số điện thoại của bệnh viện thần kinh của thành phố này là số mấy?”
Mộ An An nghe thấy một giọng nói phát ra, doạ cô một phen.
Khi ngẩng đầu lên nhln thấy một người đứng trước thang máy.
Anh ta dựa vào kế bẻn thang.
Củi đầu nhìn Mộ An An: “Cho tôi số điện thoại đi, đề tôi cừ cô qua đó.”
Mộ An An không nói gi.
Vi người này lá người lúc nãy cô tim.
“Không phải anh đi rồi sao?” Mộ An An hỏi.
Đối phương thu lại ánh mắt:
“Tạm dừng hạng mục nghiên cứu rồi, mới quay về đây.”
Mộ An An không tin.
Nhưng cô khống quan tâm tại sao Tông Chinh Thừa Duẫn quay về, hiện tại gặp anh ấy mới lả quan trọng.
Mộ An An không nghĩ nhiều, nhắc chân bước ra khỏi thang máy.
Cô đứng dối diện Tông Chinh Thừa Duẫn: “Sao muốn chọn tôi?”
Tông Chính Thừa Duẫn không nổi gi.
Mộ An An lại nói: Tôi hỏi Thất gia rồi, Thất gia nỏi anh ấy không kéu anh giúp tôi. Sao anh chọn tôi?”
“Tôi cho răng tôi giải thích đù rõ rồi”
“Chi vì tuỳ tiện hỏi tồi một câu à? Câu hỏi đó rất đơn giản, chỉ là lúc đó mọi người đang thảo luận câu hỏi nên mới không phản ứng.”
Mộ An An hỏi.
“Vậy sao cô lại phản ứng?” Tông Chính Thừa Duẫn hỏi ngược lại.
Anh đứng phía trên, Mộ An An đứng dưới.
Ánh đèn của thang máy bỗng tối hơn.
Cho dù đứng ờ dưới nhưng khí thế của Mộ An An cũng không nhu nhược.
Cô tiếp tục hỏi: “Vậy nên sao anh lại mờ cửa sau cho tôi, muốn đưa tôi đi cùng?”
Nói xong, Mộ An An nói thêm một câu: “Tôi rất tự tin sau khi khoá học 3 ngày kết thúc, tôi nhất định sẽ là người ưu tú nhất, anh có thể chọn tôi. Nhưng tôi không tài nào hiéu được, chưa qua ngày thứ nhất, chì với tiết học 40 phút mà anh lại trực tiếp điẻm danh tôi, dụng ý gì đây?”