Một phòng của Thất gia và phòng còn lại của cô.
Người hầu này nói nó sẽ bị phá bỏ, phòng tu sửa lại từ đầu thì không phải cùa cô nữa!
“Phá đi, vứt bỏ mọi thứ bên trong, không để lại gì.”
Dưới sự ra lệnh của quản gia, ba bốn người hầu chuẩn bị lên lầu.
Mộ An An tự nhiên không thể nhìn căn phòng của mình bị dỡ bỏ liền lên theo: “Dừng tay!”
Quản gia đang xem bản đồ, thấy có người la lên, biểu cảm nghiêm túc nhìn lên có chút bất mãn.
Ngẩng đầu nhìn Mộ An An rồi nói: “Cô là ai?”
Mộ An An nói: “Phòng đó của tôi.”
Quản gia không bất ngờ liền lạnh lùng nói: “Cho dù phòng đó của ai cũng đều phải dỡ bò, mấy người đợi gl nữa?”
“Đó là lão gia của gia tộc Tông Chính, ông nội của Thất gia, sao
có thể dung túng một tiểu nhân hay một chút sơ suất?”
Quản gia rõ ràng đã nói những lời này với Mộ An An, cũng là để ra oai với thuộc hạ.
Mộ An An không khách sáo, hét vào mặt những người hầu trên lầu: “Nếu các người dám lên phòng tôi, tôi sẽ đánh gãy chân bất cứ ai! Đây là Ngự Viên Loan, không phải nhà Tông Chính, không ai có thể động vào phòng tôi.”
Mộ An An lý lẽ hùng hồn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm quản gia trước mặt.
Những người hầu đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Một bên là cấp trên, một bên không biết là ai nhưng có thể nói
những lời như vậy ở địa bàn của Thất gia, cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
“Nếu tôi đoán không sai thì cô chính là con chim hoàng yến được nuôi dưỡng bên cạnh Thất gia?” Quản gia nhìn chằm chằm Mộ An An.
Nhất là nói đến ba chữ ‘chim hoàng yến’ thì vô cùng khinh thường.
Đôi mắt đó dường như nói với Mộ An An rằng cô ta là quản gia trong nhà Tông Chính, một con chim hoàng yến bị giam cầm như Mộ An An thì thấy nhiều rồi.
Hoàn toàn không thể lên chính diện.
Mộ An An trước kia vô cùng để ý đến ba chữ ‘chim hoảng yến’.
Vì vài ngày trước, đích thực nghĩ sao cũng giống như một sự tồn tại có hay không cũng được, thậm chí còn không thể lên chính diện.
Nhưng Thất gia từng nói cô không phải.
Anh ấy nói không phải thì cô không phải, không ai có thể nói cô!
Mộ An An hất cằm ra kiểu cồng chúa nhỏ của Ngự Viên Loan: “Đây là nhà tôi, cô muốn ở trong nhà tôi hoa tay múa chân, tôi nể mặt nhà Tông Chính có thể dung thứ bà. Nhưng cô muốn động vào phòng tôi, cô thử xem tôi có để bà cút ra ngoài không?”
Quản gia nhìn chằm chằm Mộ An An: “Tiểu thư An An đúng không? Cô có phải quên thân phận của
tôi rồi không?”
“Thân phận cô là gì? Quản gia nhà Tông Chính à? Có phải cô chưa từng đi học không, hay chưa bao giờ học nghĩa từ? Nếu cô không hiểu, hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết ý nghĩa của hai chữ ‘quản gia’ là gi, chủ thuê về nhà để quản lý mọi việc trong nhà.
Cần tôi giải thích lại từ ‘tuyển dụng’ không?” Mộ An An tiến lên một bước rồi nói.
Thái độ của Mộ An An rất kiên quyết, ép quản gia khỏi phô trương khí thế.
Quản gia đang chỉnh trang lại bộ vest và tóc tai.
Tiểu Cửu trầm giọng: “Từ đời ông nội, quản gia đâ làm việc ở nhà Tông Chính rồi. Quản gia này lúc 10 mấy tuổi đã hầu hạ bên cạnh
ông, trong nhà ngoại trừ ông ra thì không ai dám động bà ấy.”