Dụng cụ vẫn dính chút máu.
Mùi keo dán rất hăng, Trương Vân lo lắng sẽ bị nhiễm trùng.
“Mặc dù có vài điều tôi không nên
nói nhưng….” – Trương Vân do
dự một chút, vẫn nói một câu:
“Tôi có đứa con trai chắc cũng trạc tuổi cô, nhìn bộ dạng cô không sợ đau không sợ khổ như vậy, tôi rất xót xa, nghĩ đến nếu con trai tôi giống cô thì tôi sẽ đau lòng lắm.”
Mộ An An mặc đồ vào, nghe thấy câu này liền mỉm cười, không nói thêm gì.
Vì không biết nên tiếp lời thế nào.
Trương Vân nhắc đến con trai nhưng trong lòng lại bế tắc: “Từ
khi nó được sinh ra, tôi chưa từng gặp cũng không biết nó có dáng vẻ thế nào, càng không biết…có trách tôi không..”
Trương Vân nói câu này thật ủ rũ.
Đặc biệt là tiếng thở dài cuối cùng như mang một cảm xúc rất mãnh liệt.
Chỉ khiến người khác cảm thấy bi thương, buồn bã.
Mộ An An nói một câu: “Tôi nghĩ là con trai cô sẽ không trách cô đâu.”
“Cái gì?” – Trương Vân ngạc nhiên.
Mộ An An nghĩ đến Tóc Xoăn.
Đến bây giờ, Tóc Xoăn vẫn đang tìm mẹ.
Mộ An An nghe Tóc Xoăn nhắc đến mấy lần, trong số đó không nghe được Tóc Xoăn trách cứ gì mẹ mình, chỉ cảm thấy mẹ mình chịu khổ vậy nên muốn tìm để giải cứu bà ấy.
Thậm chí lần đó Tóc Xoăn còn nhắc đến, nếu mẹ đang hưởng phúc thì sẽ không tìm nữa,
nhưng không trách móc hay không hiểu.
Mộ An An nói: “Không cỏ người mẹ nào không thương con, tôi tin con trai cô sẽ hiểu cô.”
Trương Vân kinh ngạc, mắt đỏ cả lên.
Cũng không biết những lời này của Mộ An An đã nói trúng lòng cô, khiến cô không thể kiềm chế cảm xúc.
Sau đó, cô bịt miệng mà khóc nấc lên.
Sau khi mặc quần áo xong, Mộ An An đứng dậy lấy khăn cho Trương Vân: “Tôi có thể hỏi cô một câu không?”
“Câu gì?”
“Con trai cô có phải họ Hoắc không?” – Mộ An An bình tĩnh nhìn Trương Vân.
Khi Mộ An An hỏi câu này, Trương Vân lập tức trợn to mắt, không phản ứng trong vài giây.
Một lúc sau mới lắc đầu, nói: “Không, đâu phải họ Hoắc, là họ
Trương.”
Nói xong liền vội lau nước mắt đi.
Mộ An An rõ ràng là thấy có vấn đề, nhưng không tiếp tục hỏi mà chỉ nói: “Tôi chỉ là tiện miệng nói thôi, người bạn đó của tôi họ Hoắc.”
Mộ An An ngồi lại vị trí cũ, bình tĩnh nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ: “Anh ấy tên Hoắc Hiển, lớn hơn tôi một tuổi, cao tầm 1m8, chân dài, con lai, gương mặt cũng rất điển trai. Chỉ là tính cách….”
‘Tính cách, tính cách làm sao….” – Trương Vân thốt lên,
cảm thấy kích động liền đổi cách nói: “Nghe qua thì cũng là một người đàn ông rất thú vị.”
“ừ, tính cách anh ấy rất thú vị, là người nói nghĩa khí nên có mối quan hệ rất tốt với tôi.” – Mộ An An nói, sau đó nhìn Trương Vân: “Chỉ là luôn tìm mẹ, cảm thấy mẹ đang chịu khổ nên không muốn mẹ phải khổ nữa, mà thôi anh ấy cũng không có gì.”
Câu nói sau cùng, Mộ An An nhìn Trương Vân nói.
Trương Vân khóc rất thảm thiết: “Vậy, vậy cậu ấy là đứa con
ngoan, một đứa rất ngoan..”