ông nói: “Mộ An An, ta nghe không ít chuyện của cô. Những năm này ở bên cạnh A Ngự đã gây ra không ít chuyện, nhưng A Ngự vẫn bảo vệ cô thì chứng tỏ cô rất có bản lĩnh.”
Lời này vừa thốt ra không dễ nghe chút nào.
Thái độ của ông rất kiêu ngạo và đang khẳng định thân phận ở đây.
Chì là thái độ vả ngữ khí như vậy thì giống hệt quản gia.
Đều xem Mộ An An là loại dựa
váo thủ đoạn không đàng hoàng đẻ ở bên cạnh Thất gia.
Mộ An An nghe thấy những lởi đảm tiếu như vậy, trong lòng sao có thể dễ chịu được?
Chỉ là cô quá rõ lúc này nếu biểu hiện ra thái độ khó chịu thi sẽ giống như hình tượng mà ông nói cô.
Vậy nên, Mộ An An vẫn giữ nguyên nụ cười và nói: “Xem ra thì ông cũng rất thích nghe chuyện phiếm, có điều những tin lá câi suy cho cùng cũng chỉ là truyền thông tự tạo mánh lới để quảng cáo thôi.”
Cô nói đùa để kết thúc chuyện này: “Hy vọng những ngày ông ở Ngự Viên Loan sẽ trải qua một kỳ nghỉ thoải mái, cũng kỷ vọng ông
biết đến cháu.”
Mộ An An vừa dứt lời, ông liền ngẩng đầu và tỏ ý Mộ An An không cần nói gi nữa.
“Ta rất bận, không rảnh tìm hiểu người không liên quan.” ông nói không khách sảo.
ông nhìn về phía Chung Đinh, cô ta liền hiểu ý và đứng bên cạnh ông.
ông nói: ‘Thôi đi, hôm nay vừa đúng lúc gặp, ta chỉ đơn giản nói với cô hai chuyện, đỡ tổn công người của ta đi một chuyến và cũng đỡ mất thời gian của cô.”
“Thưa ông, ông có gi xin cứ nói.”
“Thứ nhất, ta không quan tâm những năm nay cô dùng thân phận gi ở bên cạnh A Ngự,
nhưng trước giờ Giang Thành không phải là vùng đất của rồng. A Ngự sởm muộn gl cũng phải về thủ đô để tiếp quản nhà Tông Chỉnh, bên cạnh nó không thẻ xuất hiện loại người không ra gi, sẽ ảnh hường đến hình tượng cùa nó và cũng ảnh hường đến con đường nó tiếp quản nhà Tông Chính.”
Từng câu từng chữ của ông đều là lời cảnh báo vô cùng uy nghiêm.
Nói là thương lượng chứ căn bản là cảnh cáo.
Mộ An An đã nghe nói nhiều lần về người thừa kế gia tộc Tông Chính.
Gia đình Tông Chính có một doanh nghiệp lởn vá kiểm soát toàn bộ huyết mạch kinh tế của
Châu Âu, vốn liên quan đến nhiều người và nhiều lợi ích.
Mỗi khi chọn ra người thừa kế thi đó là một cuộc chiến nội bộ.
ông đã 70 tuổi nhưng chưa bao giờ thực sự chọn thế hệ thừa kế kế tiếp. Người ta nói rằng thế hệ này cũng đang tranh giành quyền lựa chọn người thừa kế mạnh nhất.
Tông Chính Ngự lại là người mà ông coi trọng nhất và là người có khả năng lớn sẽ kế thừa nhà Tông Chính.
ông có ý nói răng cô không có tư cách và nếu cô tiếp tục vướng vào sẽ cản trở tương lai của Thất gia.
Mộ An An không trả lời.
ổng lại nói: “Thứ hai, Tiếu Đinh đã có thai. 7 ngày sau. tôi sẽ kêu A Ngự đưa Tiểu binh về thủ đo. Còn cô muốn lấy Ngự Viên Loan thì cứ việc, nhưng trong 7 ngày này đừng xuất hiện trước mặt ta.”
Mộ An An yên lặng lắng nghe, nhưng khi cô nghe thấy câu ‘Tiểu Đình đã có thai’ thì ngẩng đầu lên và nhìn Chung Đinh.
Từ khi Chung Đinh xuất hiện bên cạnh ông thì đều yên lặng đứng đó, khí chất thuần khiết và trong sáng, khiến cô ấy đặc biệt đứng đắn.
Lúc này, Chung Đinh cũng cúi đầu xin lỗi Mộ An An và nói: “Cô An An, tồi xin lỗi. Tôi biết cầm tiền của cô mà lại muốn biến mất,
nhưng tồi đã có thai.Đứa bé
này cho dù thế nào cũng lả của That gia, là vô tội mà.”
Chung Đình bật khóc trông rất đáng thương.
Có vẻ như sau vô vàn khó khăn thi cuối cùng cũng không thế chống đỡ được mà vi phạm hợp đồng.
Mộ An An như một kẻ ngốc.
Mang thai? Con của Thất gia? Người này ngốc đến mức nào?
Với sự phát triển cùa công nghệ hiện đại, một người phụ nữ mang thai con minh mà muốn nói cha đứa bé là ai thì sẽ là người đó hay sao.
Khi Chung Đình đang thút thít, muốn đáng thương thế nào thl đáng thương thế ẩy, Mộ An An nhìn cô ta với ánh mắt vô cùng khinh thưởng vả chế giễu.
Chuyện này nếu nói thêm hai từ nửa thi rất lãng phi thời gian.