Tiểu Cửu nghiêm túc cân nhắc: “Đình Đình nhà tôi hình như không thích nói nhảm, cũng không phải là người thích tán
gẫu, nói chuyện với tôi cũng không nói nhiều nhưng có trái tim rất háo thắng.”
“Háo thắng?”
“Đúng rồi, là người khác có gì thì cô ấy nhất định cũng phải có.” -Tiểu Cửu nói: “Chính là lúc trước ở trên đường, tôi thấy có người đang ăn kem nên tuỳ tiện nói một câu là kem ăn ngon lắm. Kết quả là quay người đi mua kem, nhất định phải ngồi bên đường ăn đề ra oai!
Nhìn người ta vừa háo thắng vừa phô trương.”
“Như vậy
»1
Hoắc Hiển cảm khái: “Vậy nên lời chào hỏi này không chỉ nhắm vào trái tim của Đình Đình mà còn để cô ấy hồi đáp lại, là một kiến thức lớn đấy.”
Tiểu Cửu sáng mắt lên: “Vậy anh định gửi gì?”
Ánh mắt tò mò như em bé của Tiểu Cửu nhìn chằm chằm Hoắc Hiển.
Hoắc Hiển dán mắt vào cuộc trò chuyện với Tống Đình trong điện thoại.
Trừ hàng đầu tiên ra, Tống Đình chấp nhận lời mời kết bạn thì không có tin gì khác.
Nhưng Hoắc Hiển lúc này lấy điện thoại lên, tự tin gõ vài dòng chữ.
Vì Hoắc Hiển đang bấm điện thoại nên Tiểu Cửu rất lo lắng khi không nhìn thấy những gì hắn viết.
Thấy Hoắc Hiển bấm xong, chưa đợi được mấy giây thì lập tức giật lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn của Hoắc Hiển gửi cho Tống Đình.
vốn dĩ Tiểu Cửu đang rất mong chờ nhưng khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, vẻ mặt của cô có chút khó hiểu và không thể nói nên lời.
Ngẩng đầu nhìn Hoắc Hiển, sinh nghi: “Như vậy có thể thật sao?”
Hoắc Hiển gật đầu: “Không phải em nói cô ấy rất háo thắng sao, trong thời gian này nhất định sẽ trả lời thôi.”
Nói xong, Hoắc Hiền lấy lại điện thoại để trên bàn, thuận tiện đưa cho Tiểu Cửu một liều thuốc trợ tim: “Chúng ta đợi được rồi.”
Tiểu Cửu nghe liền cảm thấy không có vấn đề, hướng ánh mắt về màn hình điện thoại.
Trên đó hiển thị tin nhắn mới nhất mà Hoắc Hiển vừa gửi đi: Hey, anh ở trên mạng thấy được hình của em, trang đó là web đánh giá ngoại hình rất có thẩm quyền, đặc biệt là cho phép cư dân mạng bình chọn những gương mặt đẹp nhất Châu Á. Hoá ra em ở dưới chót, anh cảm thấy vô cùng không phục!
Không ít chữ.
Chì là gửi đi nãy giờ đã 3 phút
rồi, ngược lại bên đó không trả lời.
Tiểu Cửu nhịn không được liếc nhìn Hoắc Hiển một cái.
Hai mắt mở to, tràn đầy sự nghi ngờ.
Hoắc Hiển vẫn bình tĩnh: “Vội gì chứ, đợi nữa đi.”
Ánh mắt Tiểu Cửu nhìn vào màn hình điện thoại, tiếp tục đợi tin nhắn.
Lúc này bên ngoài phòng.
Mộ An An cầm điện thoại đi tới ghế đá trong sảnh, trả lời điện thoại của A Nhị.
Vừa nghe máy thì Mộ An An hỏi: “Điều tra sao rồi?”