Quầy y tá nhìn Thắt gia rất lâu cũng không có phản ứng gi.
Gương mặt người đàn ông sắc lạnh rát khó coi. ánh mắt sầc bén. mang sự cảnh cáo.
y tấ phản ứng ngay lập tức vả vô thức lấy điện thoại trên bục, quay sồ nhưng nhặn ra rằng cô ấy không biết cách quay số.
Trong lúc vội vàng, điện thoại rơi xuồng và phát ra nhiều tạp âm.
Khung cảnh hơí hỗn loạn.
Vẻ mặt thiếu kiên nhẵn cùa Tông Chỉnh Ngự ngày càng trở nên dữ dội hơn.
Người đàn ông này ngay từ đầu đa có khí chát rát mạnh mẻ. nhưng khi anh trờ nên thiếu kiên nhẫn thì khi chất của anh ta ngày Càng trở nên sẳc bén hơn.
Các bác sĩ và bệnh nhân xung quanh đang nhin chằm chằm vào ngươi dán ông có chút lo lắng mã không thế giải thích được.
Mộ An An đứng bẽn cạnh tự hỏi điều gỉ đâ xảy ra với Thất gia.
Cho đến khi Thát gia nỏi rằng anh ấy muốn tìm bác sĩ Quách Ái Hoa, Mộ An An mởi cổ phản ứng.
‘Thát gia, chú là…”
“Tôi là Quách Ái Hoa, có chuyện gì vậy?”
Mộ An An chưa nói xong, giong bác sĩ Quách Ái Hoa vang lên từ phía sau.
Bảc sĩ Quách Ái Hoa đeo kính, vè mặt nghiêm nghị như mọi khi.
Khi Tông Chinh Ngự quay lại, anh năm tay Mộ An An và bước đến chỗ Quách Ái Hoa.
“Tôi là phụ huynh của Mộ An An.” – Tông Chính Ngự nói.
Bác sĩ Quách Ái Hoa nhln Mộ An An: “Có chuyện gì?”
“Hôm nay cô giáo huấn cháu ấy à?” – Thất gia lạnh lùng.
Mộ An An trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Thất gia bên cạnh. Ngay khi định nói thì Thất gia đã kéo cô lại, nhìn Mộ An An: “Cháu đừng nói.”
“Cháu.”
Quách Ái Hoa: “Sao, được chiều chuộng quen rồi nên bị giáo huấn vài câu thì bắt đầu không vừa ý sao, người nhà còn đến cáo trạng?”
“Bác sĩ Quách Ái Hoa, đây là đứa trẻ nhà tôi, tôi không thể dung thứ cho việc cô khién trách cháu ấy trước mặt nhiều người như vậy.”
– Giọng điệu của Thất gia được coi là nề mặt rồi.
Bác sĩ Quách Ái Hoa: “Xin lỗi anh, đây là bệnh viện, đứa trẻ nhà anh còn chưa lớn thì đừng đề cô ấy đến bệnh viện thực tập, đây là nơi cứu người và cứu giúp những người bị thương, mỗi một chiếc áo blouse trắng trên người bác sĩ đều mang trách nhiệm, không phải chỗ để lũ trè quậy phá!”
Quách Ái Hoa lớn tiếng.
Giọng của bác sĩ Quách Ái Hoa luôn rất lớn, đặc biệt là khi bà ta giáo huấn người khác.
Nhiều người xung quanh đang nhìn vê hướng này.
Tông Chinh Ngự rất bình tĩnh: “Trách nhiệm của áo blouse trắng vốn không phải cậy già iên mặt!”
Tông Chính Ngự nói xong liền búng tay.
Trên màn hình lớn cùa bệnh viện lập tức hiện lên, buổi chiều ờ khoa cấp cứu, vl khoa cấp cứu quá bận nên bác sĩ đã gọi cô ấy, cô ấy mới giúp xử lý.
Sau đó còn được giáo viên nữ đó lên tiếng cảm ơn trước màn hinh: “Đầu tiên, tôi rất cảm ơn bác sĩ An An đã không chỉ cần thận điều trị vết thương cho tôi mà còn rất nhẹ nhàng trong lời ăn tiếng nói, khiến tôi phân tán sự chú ý để không tập trung vào vết thương.”
Khi video kết thúc, Tông Chính
Ngự đối mặt với Quách Ái Hoa lần nữa: “Tôi không quan tâm nội quy bệnh viện của mấy người là gì, nhưng đứa trẻ nhà tôi không sai trong tinh huống đó, cô nòi lại lần nữa, tôi bảo đảm cả bệnh viện liên kết này sẽ biến mất khỏi Giang Thành.”