ở ngoài thì lúc nảo cũng là ‘người đàn ông của chị’, bên trong thì chỉ có ‘trưởng bối của chị’…
Lòng lang dạ sói, đáng bị trừng phạt!
Trong lòng Tiểu Cửu đang gào thét điên cuồng nhưng cuối cùng chỉ có thể ấm ức nằm xuống ở trong nhà vệ sinh, thậm chí không dám chạm tay vào cái nắm cửa.
Sợ khi ra ngoài còn chưa kịp phàn nàn thì đã bị Thất ca trừng trị rồi.
Cuối cùng, cô vẫn là người không thể phản kháng được.
Ngoài cửa.
Mộ An An lảm nhảm xong, Thất gia còn chưa phản ứng gì.
Cô rất căng thẳng, không biết Thất gia có tin hay không nhưng Mộ An An càng sợ
Thất gia mắng. Vì vậy…
Mộ An An sợ Thất gia lên tiếng thì cô sẽ không phản bác lại được.
Vậy nên cô dứt khoát chuyển chủ đề.
Giơ chiếc vòng tay CNC lên và nói: “Thất gia biết cái này không, có thể cho bên Tống Đình xử lý được không?”
Tông Chính Ngự nghiêng đầu nhìn Mộ An An.
Mộ An An hơi chột dạ, biểu cảm nghiêm túc: “Cái này siết càng chặt thì càng sắc bén, một khi người ở đây phát hiện cháu có gì không ổn thì sẽ trực tiếp khống chế chiếc vòng này để phế đi tử chi của cháu.”
Nói xong, Mộ An An giả vờ cho Thất gia tháy thứ bản thản mình đang đeo ở tay và chân, nhưng trên thực tế thì món đồ này đã bí mật mở ra khoảng cách giữa hai người.
“Đã xử lý xong rồi.” – Tông Chính Ngự trả lời, nhưng Mộ An An đưa lại.
Mộ An An:
‘An An.
“Da?”
“Ta cần cháu cởi đồ ra. Cánh tay cháu che phần ngực lại rồi” – Thất gia nói với giọng rất khản.
Mộ An An: ???
Mộ An An mả to hai mắt nhìn Thát gia.
Rõ ràng đây không phải là một cuộc nói chuyện nghiêm túc.
Nhưng khi Mộ An An đang nhìn người đàn ông đó thì lại cảm thấy biểu cảm trên gương mặt của Thất gia rất đoan chính, nghiêm túc.
Như muốn nói một điều gì đó không thể nào bình thường hơn. Nhưng đây có tính là nghiêm túc không?
Cô phải cởi hết…lại còn phải che ngực
để đảm bảo không lộ ra bất kỳ chỗ nào.
Đây có là gì?
Mộ An An nóng rực.
Mặc dù cô chỉ nói đùa với Tiểu Cửu và bác sĩ Cố rằng muốn làm người phụ nữ của
người đàn ông này nhưng…..suy cho
cùng vẫn là con gái cũng cần có mặt mũi chứ.
Mộ An An cúi đầu, cảm thấy từ đầu đến chân đều có cảm giác nóng ran.
Một giọng nói thều thảo: “Cởi ra lảm
gì….”