“Vì mọi người đều ờ đây, chúng ta chỉ đi một thôi.” Người nói chuyện là bác sĩ Lý Nham.
Cô 30 tuổi, trông bình thuửng và rất dễ tinh.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Nham, mọi người cũng đứng dậy và lần lượt cụng ly, bầu không khí rất hoà hợp.
Mộ An An không muốn uống nên cô chỉ nhấp một ngụm.
“An An, uống một ngụm đi. Mọi người đều uống rồi.” Một đồng nghiệp nói với Mộ An An.
Mộ An An mỉm cười: “Tôi xin lỗi, em gái và tôi không thể uống quá nhiều.”
Mộ An An liếc nhìn Tiểu Cửu, người vốn thích ăn bánh mì nướng cũng chỉ có thể uống một ngụm”
Đột nhiên, cô nhớ đến tình trạng
say rượu ở khách sạn.
Buổi tụ họp đồng nghiệp có hơi nhàm chán.
Những người trong đó không được ưa nhìn cho lắm, người cũng đông nên uống không được thoải mái.
í
Đương nhiên, Tiểu Cửu không dám phàn nàn.
Chỉ là làm nền cho chị An thôi.
“Vậy không được, thế không vui, ra ngoài chơi thôi.” Đồng nghiệp nói.
Trước khi Mộ An An mờ lời, một giọng nói khác vang lên: “Tửu lượng của An An không bao nhiêu, mọi người ra đây uống đều vì vui vẻ thôi.”
Người nói là Tiểu Trân, cô ngồi trong góc không nói chuyện nên Mộ An An cũng không phát hiện.
Khi Mộ An An thấy cô ấy, Tiểu Trân mỉm cười và thể hiện sự thân thiện của mình, như thể không có sự xung đột nào.
Tuy nhiên, ngay khi Mộ An An đang phân tâm thì cái ly trên bàn đột nhiên bị lấy mất.
Mộ An An định thần lại và phát hiện người lấy ly rượu của mình là Lý Nham.
“Vì An An không uống được nên tôi sẽ giúp cô ấy.” Lý Nham vừa nói vừa uống ly rượu cùa Mộ An An.
Nghiêng đầu uống hết, mọi người xung quanh bắt đầu la ó.
Mộ An An không thể giải thích được người này có ỷ giúp cô thế nào, bình thường cũng không có giao tiếp.
Khi Mộ An An định nói, mắt cô bị thu hút về hướng cửa.
Thấy người đầy cửa vào, cô trợn mắt không tin nổi!
Vị trí mọi người tụ tập gần ngay phía cửa.
Cửa đưọ’c đầy vào, một người đàn ông mặc bộ đồ đen đi vào.
Dáng người cao cùng đôi chân dài, thân hình rất hoàn mỹ khiến người ta ngưỡng mộ.
Khi mở cửa, anh cụp mắt xuống. Khi đi vào, ánh mắt nâng lên càng tôn lên vẻ mỹ lệ cho quán bar ồn ảo này.
Nhiều người xung quanh tỏ vẻ ngạc nhiên trước người đàn ông này.
Có người còn chủ động lên tiếng chào hỏi, nhưng bị trợ lý đẳng sau chặn lại.
Cuối cùng, anh đến phía sau ghế của Mộ An An và ngồi vào chỗ.
Mộ An An cứng đơ người.
Mãi cho đến khi Tiểu Cửu chọt vào cánh tay cô thì Mộ An An mới tỉnh táo lại.
Tiều Cửu hỏi: uSao Thất ca lại ờ đây?”