Chỉ vui được vài giây, Mộ An An liền cám giác người đán õng đang nhìn cô
chằm chằm, ánh mắt có chút ẩn ý.
Mộ An An khó hiểu.
Sau đó, cảm thấy ờ đùi có vật gi đó cứng cứng….
Mặt cô đỏ ừng lên, từ từ hướng mắt xuống nhìn.
Phát hiện bản thân đang mặc cái áo thun lớn, bên trong trống không.
Người đàn ông trước mặt khoác chiếc áo sơmi, vừa nãy còn thân mật như vậy….
Bầu không khí tràn ngập sự bối rối.
gia: “Cháu, cháu đọc tài liệu, còn rất nhiều tài liệu chưa đọc!”
Mộ An An chạy vào phòng làm việc.
Khi ngồi trên ghế, cảm giác toàn thân nóng ran, cô không ngừng dùng tay quạt và hít thờ.
Nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh tượng ngượng ngùng khi nãy.
Mặc dù đã xảy ra, nhưng..
Lúc nãy, Thất gia hoàn toàn không tình táo.
Nhưng lúc đó… Thất gia là trưởng bối, cô là hậu bối.
Mối quan hệ này đã giết chết hai người, cho dù cô có suy nghĩ không an phận thế nào.
Nhưng vừa nãy khi đối mắt với anh, rõ ràng thấy có gì khác trong ánh mắt người đàn ông đó.
Tim bắt đầu đập bịch bịch bịch.
Mặt càng đỏ, cơ thể càng lúc càng nóng.
Thậm chí Mộ An An nghĩ lúc này điều chính nhiệt độ điều hoà có phải càng ngượng hơn không?
Thôi vậy, từ từ sẽ ổn.
vào mặt và cổ mình đang ừng đỏ, lén quay đầu lại nhìn về phía cửa…
Vừa nãy không nhìn rõ, chỉ thấy dáng vẻ của Thất gia đang ngồi trên sofa.
Mộ An An hít thờ sâu.
“An An.”
“Vâng!” Mộ An An đáp lại.
Sau khi trả lời, cô nhận ra mình có ho’i khoa trương.
Cô vội trả lời Thất gia một cách bình tĩnh: “Thất gia, cháu đang đọc tài liệu. Cháu không ăn khuya nữa, chú ăn đi. Cháu phải xem xong đống tài liệu này trước.”
“Ra đây.” Ngu’ó’i dàn ỏng ờ ngoài cửa ra lệnh.
Mộ An An tiếp tục từ chối, nqưòĩ đàn ông nói: “Ra đày hoặc ta vào bế cháu ra, chọn đi.”
Cô e thẹn, có cần bá đạo vậy không.
Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng lo là Thất gia vào bế mình, nên cô vội đáp lại: “Cháu vào nhà vệ sinh rồi ra ngay.”
Nói xong lập tức vào nhà vệ sinh.
Mộ An An rủ a tay, trốn vào một góc khuất, có không che giấu gì mà để lộ ra vẻ căng thẳng của mình.
Cô nhìn mình trong gương, không những mặt đỏ, tai đỏ, đến cổ cũng đỏ rực.
Đôi mắt đột nhiên mờ đi, nhìn như cô gái đang mơ mộng chuyện tình yêu.
Mộ An An lắc đầu, dùng nước lạnh rửa mặt để bản thân tỉnh táo lại.
“Đừng hèn nhát vậy, Mộ An An. Tuyệt đối đừng hèn nhát, chỉ là một người đàn ông thôi!”
Trước đó khi mối quan hệ trường bối hậu bối không còn, cô dám tán tỉnh và cố ý quyến rũ người đàn ông này.
Bây giờ?
Là cái gì chứ?
Mộ An An cúi đầu.
Một mình trong phòng mặc cái áo rộng như vậy rất thoải mái, nhưng có thêm người nữa lại cảm thấy thật kì quặc.