Mục lục
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Mộ An An (Truyện full tác giả: Ninh Hải)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ An An có chút kinh ngạc khi thấy người đàn ông ngoài cửa.

Người đàn ồng cầm một cái túi, nhướng mày nhìn cỏ.

Sau đó, anh đưa túi đến trước mặt Mộ An An: “Được rồi, đưa cháu.”

“À!” Mộ An An thốt lên, ngơ ngác nhìn Tông Chính Ngự!

Cô nhảy cẫng lên ôm Thất gia, hai chân bắt chéo ngang eo anh.

Tông Chính Ngự một tay đưa đồ àn khuya, một tay vội ôm lấy eo Mộ An An đé tránh cố ngà xuống.

“Không phải chú nói đặt đồ ăn khuya cho cháu à?” Mộ An An nhìn Thất gia.

Cô không dám tin.

Đã khuya như vậy rất dễ nằm mơ.

“Không phải là bảo ta đi à?”

“Cháu không biết chú đến. Chú nói là gọi đồ ăn khuya cho cháu.” Mộ An An nói.

Cũng không nói là đích thân đem qua, hơn nữa vừa nãy Mộ An An cũng không nghĩ đến anh sẽ qua.

Vốn dĩ một thân một mình có hơi buồn, trong chốc lát nỗi buồn lại biến mất.

Tỏng Chính Ngự không nói gì, ôm cô vào phòng.

Mộ An An tiện tay đóng cửa lại.

“Còn không xuống?” Người đàn ông hỏi.

Mộ An An không những khỏng xuống, còn ôm chặt và áp mặt vào cổ Thẳt gia hơn.

Tông Chính Ngự bất lực, đưa Mộ An An vào, nhưng phát hiện bộ đồ đứa trẻ này mặc có hơi….

“An An.”

“Cháu không muốn xuống.” Mộ An An nung nịu nói. ______

Tông Chính Ngự không nói gì, để đồ ăn khuya lên bàn.

Ngẳng đầu nhìn chỗ khác để phân tán sự chú ý.

Sau đó ánh mắt dừng ờ phòng làm việc.

Trên bàn còn một đống tài liệu.

“Định đọc suốt đêm à?” Anh đặt cô lên sofa.

Mộ An An nhất quyết không xuống.

Người đàn ông cau mày nhắc nhờ: “Ngoan, ăn chút gì đi.”

Mộ An An lắc dầu: “Không muốn ăn.”

Thất gia cảm nhận được tình cảm của cô, trong lòng bất lực nhưng cũng chiều theo.

Anh ôm Mộ An An đến sofa.

“Cô đơn sao?”

Mộ An An ngập ngừng, từ từ ngẳng đầu lên đối mắt với Thất gia.

Cô không nói gì, chỉ tỏ vẻ ấm ức.

Tông Chính Ngự xoa mặt cô: “Am ức vậy sao?”

“Ban đầu ỏ’ cùng Tiểu Cửu, chú biết Tiểu Cửu suốt ngày nói chuyện không ngừng, có lúc đột nhiên phấn khích lèn. MỎI ngày đều ồn ào bẽn cạnh,

đột nhiên đi mất lại yên tĩnh hẳn.”

Tông Chính Ngự gật đầu: “Tính ra là Tiểu Cửu không đúng.”

“Còn không phải sao, đều là lỗi cùa em ấy.” Mộ An An gật đầu.

Lương tâm?

Lương tâm là gi?

Có thể bị con chó nhà em ấy cắn mất

rồi.

Mộ An An nghĩ đến Tiểu Cửu, không kim được cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK