“Trong bệnh viện có người lao công luôn chăm sóc và có mối quan hệ rất tốt với bà ấy, tôi hòi từ người lao công đó về biển số xe của chiếc xe đã đưa mẹ tôi đi, qua điều tra thì chiếc xe đó dừng ở chỗ này. Từ đây lên núi thì chỉ có tiểu viện thôi.”
Vậy nên Hoắc Hiển đến đây tìm.
“Tôi chỉ ngạc nhiên là khi gặp em ở đây.” – Hoắc Hiển nói thêm.
Mộ An An thành thật nói với Hoắc Hiển.
Tiểu viện trên rừng núi.
Theo lời giải thích của Giang Trấn nói với Mộ An An thì cậu út của cô là Mộ Tài Tiệp đã mượn tiền của Giang Trấn, xây dựng nên chỗ tiểu viện nghỉ dưỡng này.
Không có chỗ nào độc đáo.
Điều duy nhất khiến Mộ An An qua đây một chuyến là do Giang Trấn nhắc đến, muốn giới thiệu một người ở tiểu viện cho Mộ An An biết.
Mộ An An rất hiếu kỳ đối với người này và không nghĩ nhiều về tiểu viện này.
Nhưng bây giờ, Hoắc Hiển đột nhiên nói..
Mộ An An ngẩng đầu, đưa mắt nhìn con đường phía trước dẫn lên núi, có thể đại khái nhìn thấy hành lang của tiểu viện.
Đồng thời, Mộ An An đột nhiên nghĩ ra một chuyện: “Hoắc Chân Chân lúc trước có đến bệnh viện tâm thần Lam Thiên thực tập là do gia đình sắp xếp à? Mục đích cũng là vì mẹ cậu?”
Có thể để Hoắc Chân Chân đi, trừ phi là người nắm quyền cao nhất ờ Hoắc gia.
Khi Giang cầm vì mối quan hệ với Hoắc gia nên bắt buộc phải theo.
Mộ An An còn nhớ có một lần Hoắc Chân Chân đã từng đến một khu biệt lập của khoa trầm cảm mà không được phép, nơi mà các bác sĩ và y tá thực tập bình thường sẽ không được vào.
“Đúng là như vậy.” – Hoắc Hiển trả lời, sau đó cười: “Tôi điều tra rất lâu nhưng hình như trước mặt luôn có một bức màn, khiến tôi không nhìn rõ cũng không chạm vào được. Tôi không biết ba ấy thế nào, cũng không biết bà ấy có
phải cần tôi điều tra hay cần tôi đi cứu không.”
Mộ An An đối với Hoắc Hiển có sự đồng cảm.
Sự đồng cảm về mẹ.
Cô nhìn thấy mẹ mình chết, còn Hoắc Hiển thì chưa từng nhìn thấy mẹ.
Mộ An An nói: “Vậy cứ điều tra đi, từ từ tra, sẽ có một ngày tra ra chân tướng.”
Nghe thấy câu này của Mộ An An, Hoắc Hiển ngẩn người vài
giây, sau đó thì bật cười.
Hắn đưa tay vỗ vai Mộ An An: “Cô tiên nhỏ, tôi rất thích nói chuyện với em, em biết tại sao không?”
Mộ An An đẩy tay hắn ra: “Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, đừng động tay động chân.”
Vừa dứt lời, Hoắc Hiển liền vô tư bật cười.
Vốn dĩ hai người này không có chút gượng gạo, trờ lại mối quan hệ như trước đây.
Ví dụ, trên cầu thang của bệnh viện tâm thần Lam Thiên, Hoắc Hiển và Mộ An An ngồi một trước một sau.
Ví dụ, trong biệt thự nhỏ đó có ba người cùng nhau uống rượu.
Ví dụ, Hoắc Hiển huýt gió để thú nhận….
“Thực ra, tôi có một chuyện không hiểu lắm.” – Mộ An An nói.
Hoắc Hiển hỏi: “Chuyện gì?”
“Tại sao anh nhất định phải tìm mẹ?” – Mộ An An nhìn Hoắc Hiển:
“Anh từng nói tên mẹ mình cũng không biết, có thể thấy trong ký ức thì hình ảnh của mẹ anh chưa từng xuất hiện, vậy nên tại sao kiên trì như vậy? Khó vậy còn muốn tìm?”
Mộ An An bên cạnh Mộ Thanh 12 năm, thấy Mộ Thanh vì Giang Trấn mà hy sinh, nhìn thấy Mộ Thanh chết, càng nhìn thấy Giang Trấn những năm nay dùng tài sản của mẹ và ông ngoại để làm mặt mũi cho mình.
Vậy nên môi thù này, cô không cách nào không báo.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK