Chỉ là đỏi chân trắng nõn và mềm mại ban đầu đã bầm tím, trông thật thê thảm.
Biểu cảm của Tiều Tiểu trầm mặc.
Khi vừa thoa thuốc, Tiểu Cửu hét lên: “Nhẹ thôi, đau quá..”
“Đau quá.” – Đối phương nói xong, động tác tay liền không chút do dự mà chuyển động.
Tiểu Cửu thét lên: “Cô là ai vậy,
làm sao thế, cẩn thận tôi mách Đình Đình đấy, ui da đau quá!”
“Đau đấy, rất đau!”
“Chị An, người này rốt cuộc là ai
A 11
vậy.
“Chị An, chị đuổi người này đi đi.”
Tiểu Cửu thét lên cả nửa ngày, Mộ An An ngồi dựa vào một bên.
vết thương trên người vẫn đau, giữ nguyên một tư thế sẽ không muốn động đậy nữa.
Chẳng qua nhìn thấy Tiểu Cửu la
làng lên như vậy, gương mặt Mộ An An cũng nở nụ cười.
Ánh mắt cô sâu thẳm nhìn về phía Tiểu Tiểu.
Sau đó đột nhiên nói một câu: “Tiểu Cửu, em có từng nghĩ qua
là Đình Đình có thể..là đàn
ông mặc đồ nữ không?”
Mộ An An vừa thốt ra lời này thì Tiểu Cửu ngập ngừng một lúc.
Tiểu Tiểu đang thoa thuốc cho Tiểu Cửu cũng ngừng vài giây rồi trở lại bình thường.
Tiểu Cửu nghiêng đầu nhìn Mộ An An: “Chị An đang đùa gì thế, Đình Đình là trai thẳng mà!”
Nói xong lại vội vàng bồi thêm một câu: “Mặc dù khi nhỏ cậu ấy có mặc đồ nữ nhưng khi lớn rồi thì có đánh chết cũng không chịu.”
Mộ An An cười: “Phải không, vậy nếu như là vì người khác thì không chắc chắn rồi.”
“Người khác?” – Tiểu Cửu nắm tóc: “Chị An đang nói gì vậy, tại sao Tiểu Cửu nghe không hiểu gì hết?”
“Là vì
II
Mộ An An vừa nói xong, người đang xử lý vết thương cho Tiểu Cửu liền quay đầu nhìn Mộ An An.
Nói thật thì khuôn mặt này kèm với một mái tóc đen dài, đẹp muốn chết đi được.
Nếu ra đường và mặc váy có thể kích thích được hooc-môn nam giới, khiến người ta điên đảo.
Mộ An An cúi đầu che miệng: “Không có gì.”
“Chị An, sao chị nói một nửa rồi, chị…a a a, đau quá.”
Sau đó, Tiểu Cửu không cách nào nói nữa.
Vì khi thoa thuốc lên cánh tay đau hơn ở hai chân.
Tiểu Cửu chỉ lo gào thét lên, không cách nào nói chuyện khác được.
Nhưng khi thoa thuốc xong cho Tiểu Cửu không bao lâu thì có tiếng gõ cửa, báo hiệu rằng người chăm sóc nên rời đi.
Tiểu Tiểu thu dọn đồ đạc, khi rời đi còn đi ngang đụng vào cánh tay của Mộ An An.
Khi đóng cửa lại, Mộ An An cầm một tờ giấy trên tay.
Tiểu Cửu nằm trên giường, tay chân đều không còn sức lực và nhìn lên trần nhà với vẻ mặt vô vọng.
Thậm chí còn không thấy Mộ An An bên cạnh mình.
Mộ An An đã ghi chú với một nét vẽ trên đó.