Hắn quay đầu nhìn Mộ An An: “Vậy nên khoảnh khắc thấy gương mặt thật của em, tôi nhận định em chính là cô tiên nhỏ. Tỏi muốn em trở thành bạn gái của tôi.”
“Anh lại không nghiêm túc rồi.”
“Tôi nghiêm túc mà, lúc đó muốn em làm bạn gái tôi. Nhưng em không đồng ý, tôi cũng đành chịu. Dù sao đẹp thì tìm một người nữa là được, hơn nửa em và Trần Hoa lam ban rất VUI vẻ. Hoác Hiẻn nhún
vai.
vế đầu là thật, vế sau lại nói ngược lại.
Thích là thật, làm bạn rất vui cũng là thật.
“Hoắc Hiển, hôm nay anh đến tìm tôi có phải là để ôn lại quá khứ không. Anh Mộ An An gọi tên Tóc Xoăn.
“Tôi sắp phải rời đi rồi.” Hoắc Hiển tiếp lời Mộ An An.
Mộ An An im lặng.
Từ lúc Hoắc Hiển đột nhiên hỏi câu đầu tiên thì Mộ An An đã cảm nhận được.
Chỉ là nghe chính miệng Hoắc Hiển thừa nhận, trong lòng vẫn có chút hoang mang.
“Biểu cảm này của em thì tôi có thể cho rằng em không nỡ xa tôi đắy?” Tóc Xoàn mỉm cười nhìn Mộ An An.
Mộ An An gặt đầu: “Rất không nỡ.”
Tóc Xoăn ngây người.
Mộ An An nói: “Trước kia khi anh nói không rời khỏi Ngự Viên Loan, thực ra tôi rất vui. Bạn bè bẽn cạnh tôi rắt ít, trước dó là Trần Hoa, sau là anh và Tiéu Cửu. Có thè hỏi A
chút là tại sao đột nhiên quyết định đi không? Anh muốn đi đâu?”
Ánh mắt Tóc Xoăn nhìn Mộ An An có chút tham lam, sau đó hướng mắt đi chỗ khác và tiếp tục nhìn về phía trước.
Hắn nói: “Bàn bạc với Thất gia rồi mới quyết định.”
“Bàn bạc với Thất gia?” Mộ An An ngạc nhiên.
Hoắc Hiến gật đầu: “Trước đêm rời khỏi Ngự Viên Loan, anh ấy tìm tôi và hòi tôi một câu. Hỏi tôi có phải định giả tạo cả đời không?”
Mộ An An rắt ngạc nhiên.
Thất gia mà Mộ An An biết là người có tính kiên nhẫn cực kỳ kém, trước giờ không J L thích lo cho người khác, thậm chi cung J
không muốn nói nhiều. Sao có thể chủ dộng tìm Tóc Xoản nói chuyện?
Mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn nhưng Mộ An An vẫn chọn cách im lặng và không làm phiền Tóc Xoăn tường thuật.
Hoắc Hiển: “Lúc đó khi nhận được câu hỏi này, thực ra trong đầu tôi trống rỗng. Là một đứa con hoang đã quen với cuộc sống như vậy. Chỉ có giả tạo mới không để anh trai tôi uy hiếp, mấy chuyện lộn xộn đó mới khống xảy ra. Nhưng Thất gia hỏi câu này, đối với tôi mà nói là một đòn giáng mạnh xuống.
Anh ấy nói nhà họ Hoắc ở nước A có một chuỗi cung ứng, không được cho là thành công. Thậm chí nội bộ tập đoàn Hoắc thị cũng không đếm xỉa đến, để nơi đó tự sinh tự diệt mấy năm nay. Nếu tôi chủ động nói với Hoắc Sâm muốn lấy chuỗi cung ứng ờ i nước A, chắc chắn anh ầy se cho. Nhưng
nếu tôi có thể phát triển chuỗi cung ứng đó, thì tôi sẽ có đủ nảng lực quay lại Hoắc thị tranh giành.”
Mộ An An yên lặng lắng nghe, đợi Tóc Xoàn nói xong, cô mới hỏi: “Vậy anh quyết định đi nước A à?”
Hoắc Hiển gật đầu: “Thất gia nói sẽ giúp tôi.”
“Tôi cảm thấy Thất gia mà anh nổi không phải Thất gla mà tôi quen.” Mộ An An đùa.
“Cũng không phải Thất gia tôi quen biết.
Thắt gia mà tôi quen là người tính khí lạnh lùng, nguy hiểm, không đắc tội được.
Nhưng sau khi tồi vào Ngự Viên Loan mới phát hiện ra người đàn ông này hoàn toàn lật đồ sự nhận thức của tôi. Thậm chí anh ấy còn hòi tôi làm sao đề cho cô gái có một buổi hẹn hò khó quèn.’’ Tóc Xoàn đáp rồi dứng dậy nhìn Mộ An An.