Nếu bạn yêu thích bộ truyện này và muốn đọc nhiều và nhanh hơn thì có thể đóng góp chút kinh phí cho team truyện n hảy hố và vào nhóm đọc nhé:
Đọc nhanh hơn tại đâyĐể ngăn bản thân trở về giết chết bác sĩ Cố, Mộ An An lựa chọn kết thúc nói chuyện phiếm.
Mà, ngay khi Mộ An An chuẩn bị cất điện thoại đi, thì một tin nhắn WeChat mới liền được gửi đến.
Trần Hoa: An An.
Trần Hoa gửi đến hai chữ nay, rồi không thấy nhắn tin nào nữa, mà phía trên hộp thoại thì hiển thị trạng thái “đang nhập.”
Mộ An An suy nghĩ cô ấy đang có chuyện gì, cho nên cô đợi phần tiếp theo.
Nhưng hiển thị trạng thái “đang nhập” lại biến mất rồi hiển thị lại, hiển thị rồi biến mất cứ như vậy
mấy lần, cũng không thấy có tin nhắn phản hồi nào từ Trần Hoa.
Mộ An An lúc này đã bước vào bệnh viện.
Thang máy trong bệnh viện vừa chạy chậm vừa đông đúc, cho nên Mộ An An trực tiếp bỏ qua, đi cầu thang bộ.
Khi đẩy cửa lối đi an toàn ra, Trần Hoa vẫn còn đang ở trong trạng thái “đang nhập.”
Mộ An An không chờ được nữa, liền trực tiếp đáp lại “?”.
Bên kia, đang nhập” của Trần Hoa đã dừng lại.
Cách một lát, tin nhắn mới sang đây.
Trần Hoa: Cậu có còn quay trở lại làm việc không?
Ngay khi Mộ An An vừa nhấc chân định đi lên cầu thang, thì thấy tin nhắn của Trần Hoa, cô đột nhiên dừng lại.
Có còn quay trờ lại làm việc không?
Nguyên văn Trần Hoa nói hẳn là:
Cậu vẫn sẽ quay lại làm việc ở Bệnh viện Tâm thần La Thiên chứ?
Mộ An An không thề đưa ra câu trả lời.
Quay lại không?
Không biết, chưa nghĩ tới.
Ngay sau khi vụ tự sát của Mặc Mặc bị lộ ra, Mộ An An và các nhân viên y tế trực đêm hôm đó đã bị đình chỉ để điều tra, lúc ấy Mộ An An đã nghĩ, khi sự thật được sáng tỏ thì lúc quay lại phải làm việc cẩn thận hơn.
Nhưng sau khi bị gàng nghìn người chỉ trích, Mộ An An đột nhiên rất mơ hồ về chiếc áo blouse trắng.
Có quay về bệnh viện tâm thần Lam Thiên hay không, cũng trở thành một vấn đề mà Mộ An An không muốn nghĩ đến.
Mộ An An còn chưa có trả lời lại Trần Hoa, thì điện thoại liền rung lên.
Là bác sĩ Trần gọi tới.
Qua cuộc nhắn tin với Trần Hoa, Mộ An An cũng muốn biết mục
đích cuộc gọi của bác sĩ Trần.
Sau khi suy nghĩ xong, cô liền nghe máy: “Alo?”
“Tiểu thư An An, khụ khụ, cái đó….” – Bác sĩ Trần rõ ràng có chút xấu hổ: “Tôi gọi điện thoại, chủ yếu là để hỏi, khi nào thì cô trở lại làm việc, bên này đã sắp xếp lịch làm xong rồi.”
Nói xong, bác sĩ Trần thận trọng nói thêm: “Hay là, cô nói cho tôi biết, cô thích làm ca nào, tôi sẽ sắp xếp cho cô?”
Mộ An An mím môi.
Còn chưa có trả lời, thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng mở cửa…
Tiếng mờ cửa rất lớn, cứ như thể bị cưỡng bức mở ra.
Khi Mộ An An quay đầu lại, liền nhìn thấy một đôi nam nữ, cầm điện thoại, nói chuyện rất ồn ào.
“Tôi phục quá đi, tiểu công chúa của Ngự Viên Loan giỏi thật đấy, ngay cả đại tiểu thư của Hoắc gia cũng phải dập đầu cầu xin tha thứ.”
“Còn phải nói à, tương lai cô ấy
nhất định sẽ là một bác sĩ giỏi.”
“Nhất định sẽ là một bác sĩ tốt, vì để che giấu thân phận của mình, thậm chí còn hóa trang xấu xí đẻ đi học, ai có thể có bản lĩnh như này chứ?”
Hai người nhìn chằm chằm vào điện thoại trò chuyện, đi ngang qua Mộ An An.
Khi đến gần cũng không để ý tới cô gái chân dài đội mũ và đeo khẩu trang đang nói chuyện điện thoại ở bên cạnh, thực ra chính là tiểu công chúa của Ngự Viên Loan mà hai người đang thảo
luận!