Khi quản gia vừa hạ lệnh, một giọng nam trầm vang lẽn.
Âm thanh này rất có uy quyền.
Đến nỗi khung cành xung đột căng thẳng ban đầu bị phá tan ngay lập tức vi âm thanh này.
Mọi người đều nhìn về phía cửa và thấy một người đản ông đang bước vào củng với ánh nắng cam vàng cùa hoàng hôn.
Người đàn ông mặc một bộ đồ đơn giản, sơmi xanh cùng chiếc quần tây đen. Nhưng cổ áo sơmi hơi nhăn và tay áo được xắn lên để lộ một phần cánh tay gầy guộc.
Một vài cọng tóc rũ xuống trân.
Rõ ràng là vừa hoàn thành xong việc.
Hàng chân mày thanh tú và đôi mảt có vẻ mệt mỏi.
Khi người đàn ỏng bước vào không ai ở đó dám hó hé một lời.
Tông Chính Ngự nhìn thẳng vào người hầu ở Ngự Viên Loan đang đứng ở một bên.
“Các người đẻ người nhàn rỗi xông vào làm loạn và bất nạt chù nhà ả?”
Càu hỏi này khiến đám người hầu của Ngự Viên Loan cúi đầu, không dám phát ra tiếng động.
Khi quản gia thấy Tông Chinh Ngự, mặc dù có chút ngạc nhiên nhưng không sao cả.
“Thất thiếu gia, ngài đến thì tốt quá. Mấy ngày nữa, lão gia sẽ qua ở tại Ngự Viên Loan. Theo
quy tắc, tôi bắt buộc phải kiểm tra và cải tạo lại chỗ này.”
Tông Chính Ngự nhln người quản gia, nhưng lại đi đến trước mặt của Mộ An An.
Anh vịn chặt vai Mộ An An, nhln cô và đẩy Mộ An An xoay ngưởi một vòng.
Đảm bảo rằng Mộ An An không có bất kỳ vết thương nào trên cơ thể.
Sau đó, anh nhìn quản gia: “Theo quy tắc, kiềm tra và cài tạo?”
Anh nhướng mày: “Vậy bà có biết đây là nơi nào, cô ấy là ai khong?”
Quản gia có chút khác thường và liếc nhìn Mộ An An.
Còn chưa trả lời thì Tông Chính Ngự đả mở miệng: “Cô ấy là chủ nhân của Ngự Viên Loan này! ông có vào ở cũng phải được cô ấy đồng ỷ, bà..?”
Tông Chính Ngự tiến lên một bước: “Là cải thá gì mà nhắc đến thân phận trước mặt cô ấy?”
Giọng điệu người đàn ông mạnl^ mẽ và có chút giễu cợt. M
Ánh mắt nhìn người quản gia như nhln một loại rác rười.
Quản gia cũng không ngờ là Thất gia lại nói ra những lời như vậy!
Lão gia đến cũng phải thông qua sự đồng ý của cô ta?
Quản gia nhin Mộ An An.
ở phía bên kia, Tiểu Cửu rụt đầu
như một con rùa, thấy anh trai bạo chúa của mình đang xuất đầu lộ diện, cô lo sợ rằng thế giới sẽ loạn mất.
Cô tiến lên một bước, bắt chước dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi của quản gia: “Tôi cỏ thể nói cho bà biết, người mà bà mạnh miệng nỏi là chim hoàng yến, tương lai sẽ là chị dâu tôi! Chị dâu tôi dạy dỗ bà, bà chỉ là quản gia thôi, chì là người mà chủ thuê về làm việc thi có tư cách gì mà diễu võ dương oai, ai cho bà thể diện đó hả. Bả chỉ là một quản gia, ông cho bà chút ân điển thì nên trân trọng đi. Đừng để đển cuối cùng bản thân mất hết tất cả, đạo lý này có hiểu không hả? Trong lỏng không chút khoảng cách đúng không!”