Mộ An An đang rửa mặt, vừa quay đầu thì thấy Thất gia đang dựa vào cửa nhìn cô. M
Ánh mắt đó khiến Mộ An An có chút bất an.
“Thất, Thất gia, chú nhìn cháu làm gì?” Mộ An An nói.
“Từ lúc cháu dậy đến giờ, không hòi ta tại sao ở đây à?” Người đàn ông hòi, giọng điệu trầm hơn ngày thuửng.
Mộ An An chớp mắt, Thất gia tiếp tục nói: “Uống say rồi tỉnh dậy, không sợ bản thân làm loạn lúc say rượu à, không chột dạ sao?”
Cô bắt đầu nhớ lại lúc bản thân uống say rồi tỉnh dậy.
Mỗi lần uống say, cô đều sợ bản thân sẽ nói ra bí mật, lại sợ bản thân làm loạn mọi thứ. Vậy nên, mỗi lần đều phải có Thất gia bên cạnh chất van, tra kháo.
Nay bị cơn ác mộng làm tỉnh giấc nên chuyện gì cũng quên hết.
“Cháu có, cháu nhớ mà. Cháu biết chú sẽ đưa cháu qua đây, suy cho cùng chú cũng là trưởng bối cùa cháu, trưởng bối chăm sóc hậu bối là tất nhiên rồi. Có chú bên cạnh thì cháu vô cùng yên tâm.” Mộ An An nói rồi gật đầu.
Khi nào chuyện trường bối và hậu bối mới kết thúc?
“Thất gia, thật ngại quá.” Mộ An An đến trước mặt Thất gia đẩy người ra ngoài, rồi đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Thất gia bất lực, đứng bên ngoài.
Mộ An An vịn tay nắm cửa, cúi đầu cười khúc khích.
Ngẩng đầu lên có thể thấy người đàn ông đứng ngoài cửa một lúc rồi rời đi.
Mộ An An đứng đó, búng ngón tay vào cửa rồi bắt đầu đi tắm.
20 phút sau, Mộ An An thu dọn và mặc quần áo.
Còn chưa đầy 1 tiếng nữa là đến giờ đi làm nên Mộ An An rất vội, không có ỷ định ăn sáng.
Cô đi thẳng về cửa: Thất gia, cháu đi làm đây.”
Ngay khi Mộ An An tới cửa, người đàn ông bước tới ôm eo cô và bế cô đến bàn ăn.
Anh đặt cô ngồi xuống: “Ăn sáng rồi đi.”
“Không được, cháu trễ mất.”
Trước khi cô nói xong thì Thất gia đã nhét một miếng bánh mì nướng vào miệng cô.
Người đàn ông ngồi đối diện với vẻ mặt lạnh lùng.
Ánh mắt nhìn Mộ An An rất lạnh lùng.
Rõ ràng là đang cảnh cáo Mộ An An nếu cô dám đi thì anh sê vác cô quay lại.
Mộ An An không nói nhiều, cúi đầu im lặng ăn sáng.
Vì thời gian rất gấp nên cô ăn rất vội.
Người đàn ông gõ vào bàn: “Àn từ từ thôi.”
Mộ An An giảm tốc độ nhưng vẫn ăn nhanh hơn bình thường, sau
khi ăn mấy miếng sandwich, bánh mì nướng, cháo và uống một ly sữa thì Mộ An An thấy nhẹ nhõm hơn.
“Cháu đi trước nhé.”
Sau khi Mộ An An nói xong, cô muốn chuồn đi nhưng được nửa đường thì người đàn ông lên tiếng: “Chờ đã.”
Mộ An An quay lại: “Thất gia, cháu ăn sáng rồi, cháu thực sự muộn glờ rồi.”
“Trả đồ cho ta.” Người đàn ông nói.
Mộ An An bối rối: “Đồ gì?”