Thất gia đuổi theo Mộ An An, đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Tay anh còn sợi chun màu đỏ mà cô tặng.
Vì sợi dây cao su đò này mà Thất gia đã tháo luôn đồng hồ của mình.
Tay anh tuột khỏi cổ tay, cuối cùng kéo tay Mộ An An để các ngón tay đan vào nhau.
Mộ An An không giãy giụa, nhưng toàn thân cứng đờ, buộc phải tiếp tục bước về trước.
Lần đầu tiên, cô và Thất gia nắm tay nhau thế nậy là ở hành lang của võ đài quyền anh chín hạng.
Lúc đó, cô đang gặp nguy hiểm
và cô thực sư rất sợ. Cô như một con búp bê sứ trống rỗng, cuối cùng lại có sức mạnh cua sư sống.
Nhưng Mộ An An vừa nghĩ đến lão gia đưa Chung Đinh đến phòng của Thất gia thi tim đau như cắt.
Người đàn ông bên cạnh nói:
“Hai ngày này hãy chăm sóc tốt cho minh, ông đã qua đây nên qua hai ngày nữa, ta sẽ sắp xếp cho hai người cùng ăn bữa cơm.”
Mộ An An không nói gì, chỉ im lặng rời đi.
Thát gia lại nói: “Đứng vì không vui mà không ăn uống, ta để khách sạn sắp xếp phòng gym nên cháu ăn nhiều chút, có thể đi vận động đẻ xả stress. Nếu không muốn đi bệnh viện thì cử
gửi tin nhắn, ta sẽ cho người sắp xếp.”
Từ cổng biệt thự chính đến phòng thuỷ tinh là một đoạn đường không ngắn cũng không dài.
Hai người đi được khoảng 20 phút.
Trong 20 phút đó, Mộ An An không nói chuyện nhưng người đàn ông vẫn luôn bên cạnh.
Xe đã đến cổng biệt thự chính.
Tông Chính Ngự đưa Mộ An An ra xe, thay vì để người hầu làm việc đó thl anh đích thân mờ cửa xe cho Mộ An An.
Mộ An An lướt nhìn căn biệt thự
rôi lên xe: “Cảm ơn Thất gia, cháu đi trước đây.”
Cô vươn tay đóng cửa xe, đồng thời giục tài xế: “Lái nhanh lên.”
Lão gia đang ờ biệt thự chính nên Mộ An An không muốn nán lại lâu, vì cô lo lắng ông ta sẽ đi ra.
Cảm xúc của cô sụp đổ, bây giờ cô đang cố kìm lại.
Mộ An An sợ khi ờ lại lâu, khi ông đi xuống thì tâm trạng cô sẽ suy sụp hơn.
Thậm chí cô không còn sức để giả vờ nữa.
Mặc dù, tài xế đang bị Mộ An An thúc giục nhưng hắn ta vẫn vô thức liếc nhìn Tông Chỉnh Ngự.
Với ánh mắt cho phép của Thất gia, tài xế lên xe và lái xe rời khỏi Ngự Viên Loan.
Tông Chính Ngự đứng ở đó, nhìn chằm chằm chiếc xe rời đi.
Mộ An An ngồi ghế sau, trong gương chiếu hậu có thẻ thấy Thất gia đứng đó dõi theo.
Chiếc xe đã đi xa và cô cũng không thể thấy biểu hiện của anh.
Mộ An An chỉ có thể nhìn rõ vết máu đỏ tươi trên vai khiến cô đau lòng không chịu nổi.
Cuối cùng, giọt nước mắt cô tuôn rơi và vỡ ra.
Mộ An An cắn môi và nhìn ra chỗ khác, không muốn thấy Tông Chính Ngự.
Cô nhìn khung cảnh quen thuộc xung quanh mà tim cứ nhói lên.
Tông Chính Ngự đứng đó, mặc dù xe chờ Mộ An An đã đi xa nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Đằng sau chính là La Sâm đang đi ra khỏi biệt thư chính với vẻ mặt lo lắng và vội vã đi về phía Tông Chính Ngự: “Thất gia!”
Tông Chính Ngự dõi theo chiếc xe chờ Mộ An An rồi quay đầu nhìn La Sâm, ánh mắt lạnh như băng: “Tra rõ chưa?”