Tiểu Cửu hoàn toàn khòng thấy được, chỉ cảm thấy Thất ca thật đáng sợ vậy nên ôm chặt hơn để cầu tên ma vương đó tha cho cô.
“Thát ca. em thực sự biét sai rồí. em khỏe cho anh xem, anh tha cho em được không? Nước mẳt từ đôi mảt to này khóe ra quả thật rẩt khác, nói không chửng cồn có thể thảnh trân châu đấy. – Tiểu Cưu nghiêng đằu, vô cùng uẩt ửc mà cố rơi nước mắt.
Mộ An An ỏ* bẽn kia nghe thấy những lời của Tiểu Cửu thl cảm thấy buồn cười, nhưng vì nế mặt Tiểu Cừu nên bịt miệng lại.
Vốn định bịt miệng lại nhưng không chú ý, đụng vào vết thương sau lưng làm người ta khó chịu.
Mộ An An hỉt thở sàu, tày nhẹ nhàng rờ lèn sau lưng.
Tông Chính Ngự thấy bộ dạng khổ sờ của đứa trẻ như thế, hồng lông mày càng rau chặt hơn nhưng dưới đất lại có một rắc rối khác.
Tông Chính Ngự nhìn Tống Đinh: “Đưa đi.”
Tống Đình không nói gì, tiến lên một bước rồi ôm lẩy 60 Tiểu Cửu và vác cô len vai.
Hành động này khiến Tiểu Cửu kinh ngạc
còn chưa kịp phán ửng mi bi Tổng Đinh vác đi ròl.
Mộ An An vẫn nghe thấy tiẻng giãy giụa của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu vứa đl. Mộ An An lỉèn không nhịn được mà cười phá lên, cười đến chảy nước mắt.
“Ây da, lưng của tôi.” – Mộ An An nhẹ sờ vào lưng, đau đến chết di được.
Thất gia đi qua, ngồi trên giường ôm Mộ An An vào lòng.
“Xuống một chút, chỗ dưởi vết thương đó – Mộ An An vừa cười vừa nói.
Thát gia nhìn cô khỏng nói gì, ngón tay đặt dưới chỗ vết thương.
Mộ An An ngã vào lòng Thất gia: “Thất gia, chú nói Tiểu Cửu tại sao lại đảng yêu như vậy? Còn nói với chú nước mắt từ đôi mằt to đó sẽ thành trân châu nữa, sao em ấy khỏng rơi nước mắt cẩu vồng nhỉ?”
Mộ An An nói đến vỏ cùng vui vẻ.
Thất gia diềm tĩnh, không nói gì chỉ xoa vết
thương cho cô.
Khi Mộ An An ngừng cười, Thất gia mới nói một câu: “Cố Thư Khanh nói vết thương bị nhiễm trùng, vả lại trước kia diều trị không đúng nên hồi phục sẽ rất chậm, cháu phải chú ỷ, biết không?”
Mộ An An không lắng nghe lởi dặn dò của Thắt gia, lại còn lấy chuyện của Tiểu Cửu ra đùa, chỉ gật đầu lia lịa.
Thái độ qua loa như vậy, Thất gia rõ là không vừa ý nên véo nhẹ má cô.
‘‘Thất gia, chú làm gì vậy?” – Mộ An An khổ sở nói.
‘Lời ta nói có nghe không?’
Mộ An An vộí gật đầu: “Có chứ. chú nỏl cháu cẩn chú ý vết thương, châu sé cản thận mà.”
Nối xong. Mộ An An tiếp lởi Thất gia. khuôn mặt cỏn nờ một nụ cười tươi.
Không cản thận lạỉ cưởỉ kích động đến vết thương.
Thát gia cau mày và nghiêm túc nỏi: “Nhở lả không được cười nhiều quá.”
“Cười cũng không được à? Nêu không, An An khóc cho chú xem có được không, mặc dù mắt cháu không to như Tiẻu Cừu nhưng nói không chừng sẽ khóc ra cầu vồng thật đấy.” – Mộ An An học theo bộ dạng cùa Tiểu Cửu.
Thất gia:
Mộ An An dứt lời thì cười không ngừng.
Tông Chinh Ngự bất lực, đưa tay xoa đầu Mộ An An: “Bạn nhỏ, bị thương nên quậy phá đúng không?”
3úng, vậy chú định phạt bạn nhỏ sao?” lộ An An cười.
Đôí mểt long lanh, vỗ cùng nghich ngựm
“Bạn nhỏ bí thương là lởn nhất.” – Thát gia bát lực vuổt mũi Mộ An An.
Mộ An An cười ngọt lịm, nghiêng đầu dựa vào lỏng Thất gia”
Thất ca, Tiếu Cửu cỏn có một câu hỏi….”
Mộ An An ngã vào vòng tay của Tông Chính Ngự, Tiểu Cửu đảy cửa và hét vào trong mà không thèm nhìn: “Thất ca, bây giờ Tiểu Cửu có thể quay về với Tống Đình được không?”
Tiểu Cửu vừa ôm tay nắm cừa vừa cưởi.
Tông Chính Ngự nhướng mày, đằng đẳng sát khí: “Cút.”
“Được thôi.” – Tiểu Cửu trả lời xong liền rời đi và đóng cửa lại, không dám gây ra tiếng động quá lớn.
Mộ An An nhịn cười lại còn quên hỏi: “Tiều Cưu sao đột nhiên quay về thế, trước đó không phải sống chết không chịu đi hay sao.”