Mộ Tài Tiệp liếc nhìn rồi cười, không nói gì cả.
Hắn rất muốn nói với Hoắc Phong là cô gái mà ông ta cảm thấy thân thủ lợi hại, thực ra là cô gái mà chủ nhân của Ngự Viên Loan nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng nghĩ lại, nói thì vô nghĩa nên không nói.
Lúc này, Mộ Tài Tiệp lấy điện thoại ra gọi: “Bắt đầu.”
Dưới lầu.
Mộ An An đã kết thúc hai trận đấu, thể lực đã cạn kiệt.
Ngoài chấn thương, lúc này đã mệt lã người, chỉ muốn rời khỏi đây.
Theo tình hình thì trận đấu hạng 1 đã kết thúc, cô lập tức được đưa đi.
Nhưng hôm nay thì không.
Lúc này, hai người đàn ông bảo vệ cô luôn đứng dưới võ đài một cách trật tự, không có ý định để Mộ An An rời đi.
Khi Mộ An An đang bối rối, đèn của toàn bộ sân vận động quyền anh vòng bạc đột nhiên tối đi.
Khi khán giả thốt lên, một giọng nói rất công thức hoá vang lên trên chương trình phát sóng: “Vòng bạc đã kết thúc và trận đấu hạng vàng sẽ bắt đầu lúc 3h chiều! Đồng thời, hạng vàng hôm nay là…cô gái trắng tuyền.”
Khi bài tường thuật công thức kết thúc, một chùm ánh sáng chiếu vào một chỗ ngồi trên tầng hai.
Khi ánh đèn chiếu vào chỗ đó, cửa trên tầng hai được mở ra,
sau đó xuất hiện một cô gái bị trói hai tay, mặc một chiếc váy trắng buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt xinh đẹp.
Khuôn mặt của cô gái còn non nớt và trông rất trẻ, cô nhìn chằm chằm vào hiện trường với dáng vẻ sợ hãi, vì miệng bị dán lại nên cô không nói được gì.
Dưới võ đài đang náo loạn cả lên.
Mộ An An trợn tròn mắt kinh ngạc!
Bởi vì người ngồi trên tầng hai
không ai khác chính là…Tiểu
Cửu!
Sao Tiểu Cửu lại ở đây?
Trong đêm lửa trại ờ Kỳ Sơn, không phải cô đã bảo Hoắc Hiển đưa Tiểu Cửu đi rồi sao?
Tại sao Tiểu Cửu lại bị bắt đến đây?
Đầu óc Mộ An An đang vô cùng rối loạn, nhìn chằm chằm vào vị trí của Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu nhìn xung quanh, vốn rất sợ hãi giờ lại càng sợ hơn.
Cô không phát hiện ra cũng như không thấy được Mộ An An.
Cả người bị trói như một món đồ vậy để cho đám người dưới võ đài này thưởng thức, rõ ràng là cô chưa từng trải qua cảm giác như vậy, vẻ sợ hãi trên mặt muốn giấu cũng không được.
Giọng nói trên đài lại vang lên: “Sự trong trắng cùa cô gái này là phần thưởng lớn nhất giành cho vòng bạc! Theo quy tắc cũ, cá cược cho tuyển thủ trên võ đài và khi đến thời điểm chiến thắng, số tiền cực cao nhất được nhận sẽ là sự trong trắng của cô gái này!”
Mộ An An quay đầu, nhìn chằm chằm về hướng phát ra âm thanh và trực tiếp giơ tay.
Hành động này của Mộ An An là không hợp quy tắc, vòng tay lại được siết chặt hơn.
Mộ An An không quan tâm, nắm lấy micro trong tay trọng tài rồi la lên: “Tôi muốn đặt cược!”
Cô không thể để Tiểu Cửu bị đám người này bán đấu giá như thế được.
Đây là tiểu thư Cửu Cửu cùa nhà Tông Chính, cành vàng lá ngọc!
Huống hồ, chính vì cô gặp tình hình như vậy, cho dù thế nào đi nữa thì cũng sẽ không để Tiểu Cửu có chuyện.
Cái vòng tay lại càng siết chặt hơn, Mộ An An mặc kệ!